Tay cầm chăn của Lục U khựng lại, một lát sau cô mới mỉm cười: “Anh có thể lấy Từ Chiêm Nhu ra làm bia đỡ mà!”
Cô cảm thấy khó hiểu.
Trương Sùng Quang tuy mời Chương Bách Ngôn, thế mà không đưa thêm một tấm thiệp mời, dù gì cũng là đối tác quan trọng không phải sao!
Cô nói xong liền kéo chăn lên, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Bởi vì cô không định, cũng không muốn nói lời nào với Chương Bách Ngôn nữa, giữa bọn họ sớm đã kết thúc, không còn gì đáng nói, cô cũng không muốn rước lấy phiền toái hay nghe anh châm chọc mỉa mai.
Lục U nhắm mắt.
Máy bay bắt đầu cất cánh, có chút rung lắc… Chương Bách Ngôn không thể đọc được nữa đành phải đặt quyển tạp chí xuống, lẳng lặng nhìn người bên cạnh.
Chỗ ngồi của họ liền nhau, cách không đến bốn mươi cm.
Đây có lẽ là khoảng cách gần nhất của bọn họ trong những năm gần đây. Suốt mấy giờ đồng hồ này, bọn họ sẽ luôn ngồi cạnh nhau.
Lục U không trang điểm, mặt bị mái tóc đen dài che khuất, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng như tuyết.
Môi hồng răng trắng, mặt mày như họa.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, trông rất mê người… Ít nhất khiến Chương Bách Ngôn vừa nhìn đến liền nhớ tới cảnh tượng trong căn nhà nhỏ đêm đó, chính cánh tay này đã vòng qua cổ anh, bọn họ hơi thở cận kề, trong căn phòng vang lên những tiếng rên rỉ ướt át.
Ngồi ngắm cô một lúc rồi anh đột nhiên quay đầu đi, không nhìn nữa.
Máy bay lúc này đã ổn định, không còn rung lắc nữa, Lục U ban đầu chỉ giả bộ ngủ nhưng một lát sau cô thật sự ngủ quên mất…Tiếp viên hàng không đến đưa đồ uống, Chương Bách Ngôn nhìn Lục U một cái rồi lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Tiếp viên hàng không lập tức đẩy xe rời đi.
Chương Bách Ngôn dựa vào ghế ngồi.
Anh không định ngủ nên đã gọi một ly cà phê, uống xong thì tiếp tục nằm xuống, ánh mắt lại dừng trên mặt Lục U… mãi cô vẫn chưa tỉnh, vẫn ngủ như heo giống khi trước.
Đồ vô tâm!
Chương Bách Ngôn cầm tạp chí lên che đậy mặt…
Mấy giờ sau, máy bay bình an hạ cánh.
Đến khi Lục U mở mắt, vị trí bên cạnh đã trống không, chắc Chương Bách Ngôn cũng không muốn thấy cô nên đã xuống máy bay trước, Lục U không để bụng, cô yên lặng lấy hành lý xuống rồi đi theo người nhà đến khách sạn.
Hôn lễ được cử hành vào ngày tiếp theo.
Đêm đó, một party độc thân được tổ chức, là đề nghị của Hoắc Kiều.
Đã lâu rồi Lục U không gặp cô ấy.
Lúc trước hay nghe Hoắc Kiều nói về bạn trai, hai người chắc cũng được hai, ba năm rồi ấy nhỉ, anh ta có vẻ khá tốt… Gần đây hơi im ắng, chia tay rồi sao?
Lục U không dám kích thích cô ấy, thay lễ phục xuống quán bar dưới tầng -1.
Quán bar rất cao cấp, người tham gia đa phần là khách của khách sạn.
Còn gặp được rất nhiều người quen!
Hoắc Tây với Trương Sùng Quang tất nhiên cũng ở đây, bọn họ rất được hoan nghênh, bị rất nhiều người vây xung quanh… Cũng may da mặt Hoắc Tây rất dày, thế nào cô ấy cũng ứng phó được, Trương Sùng Quang thì càng khỏi bàn, quậy tung trời đất.
Hoắc Kiều chọn chỗ ngồi trong góc, chọn một chai rượu mạnh.
Lục U đè lại chén rượu: “Đổi rượu Cocktail đi, uống cái này dễ say.”
Hoắc Kiều duỗi tay, hai ngón tay thon dài nâng cằm Lục U: “Ngoan như vậy sao! Lục U cậu bao lớn rồi, liền rượu cũng không dám uống à? Sao nào… Sợ Chương Bách Ngôn không thích? Anh ta đang nhìn chằm chằm cậu cơ mà!”
Chương Bách Ngôn?
Lục U ngẩn ngơ, sau đó cô lập tức nhìn thấy người đàn ông cao hai mét hơn.
Cả thân đen tuyền hoà vào bóng đêm.
Nhưng vẻ ngoài kia lại toả sáng chói mắt, mấy cô gái xung quanh đều nhìn chằm chằm anh ta.
Lục U bị Hoắc Kiều khích tướng.