Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm im lặng nhìn cô.
Thật lâu sau, ông mới thấp giọng nói: “Xin lỗi em! Anh không nên nói như vậy.”
Ông nói cực kỳ chân thành.
Minh Châu cảm thấy đã giãi bày xong rồi, tỏ ra cứng rắn cũng chả ích gì mây.
Hơn nữa, cô còn đang sốt nhẹ, hơi khó chịu trong người.
Cả hai yên lặng ăn cơm.
Lục Khiêm chỉ ngồi vậy nhìn cô một lát, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Anh gọi điện về nhà rồi, đêm nay em ở lại đây đi!”
Nghe vậy, Minh Châu ngẩng đầu nói: “Nên về thì hơn!”
Lục Khiêm sờ thử trán cô, bảo: “Em còn hơi sốt! Nghe lời nào, ở lại đây một đêm.”
“Không muốn ở lại đây!” Cô bực bội đáp.
Lục Khiêm cũng xem như là một người tinh tế, suy nghĩ cấn thận một chút là hiểu ra.
Hôm nay ông có nói chuyện với thư ký Liều, trong lúc đùa giỡn vô tình nhắc đến chút chuyện nam nữ riêng tư, mà những chuyện này đúng thật là năm đó ông từng làm với Minh Châu, lần này
bọn họ ở chung với nhau vẫn chưa buông bỏ hoàn toàn, cho nên vẫn chưa chơi đến mức đó.
Có vẻ cô nghe được nên đâm ra hơi hoảng.
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, giấu đi một phần ý tứ sâu xa.
Mặt Minh Châu hơi nóng lên, cô nhẹ đấy bát cơm nói: “Em xem TV một lát, anh dọn dẹp rồi lát nữa đưa tôi về.”
Lục Khiêm không phản đổi.
Ông thu dọn bát đĩa, Minh Châu thì tựa người vào ghế sồ pha mở một bộ phim tình yêu để xem.
Tiện tay mở một túi đồ ăn vặt.
Lục Khiêm rửa sạch chén bát, vốn định đưa cô về nhà, nhưng ông có hơi tham lam bầu không khí lúc này, hơn nữa ông có thể nhận ra được tuy cô không nói gì về chuyện ngày hôm nay, nhưng trong lòng nhất định không vui.
Lục Khiêm mở tủ, tìm được một gói bột mì.
Ông bắt đầu làm bánh quy.
Gần đây ông có học làm một vài loại bánh, tất cả đều làm từ sữa tinh khiết, để Tiểu Lục u nhai chơi.
ở đây không có khuôn bánh, nhưng ông nặn thủ công vẫn có thế ra hình ra dạng.
ông làm vài cái theo hình dáng động vật, nhiều nhất là hình con thỏ, bỏ thêm chút hương dâu tây.
Bỏ thêm hương socola cho vài cái khác, tạo hình thành một chú gấu nhỏ.
Là loại mà Lục Thước thích nhất.
Nửa tiếng sau, Lục Khiêm lấy bánh quy từ trong lò nướng ra, bỏ một phần vào trong một cái dĩa nhỏ.
Phần còn lại, ông bỏ vào trong hai chiếc lọ nhỏ rồi gói lại.
Ông vào phòng khách, Minh Châu đang xem phim đến xuất thần.
Lục Khiêm ngồi xuống cạnh cô, đặt chiếc dĩa nhỏ cạnh chân cô, cô ngửi thấy mùi thơm, tự nhiên cầm lên ăn.
Ăn xong hai miếng cô mới cúi đầu nhìn lại: “Ăn ngon lắm, mua ở đâu vậy?”
Lục Khiêm nhẹ miết bả vai cô: “Anh vừa nướng xong đấy!”
Minh Châu cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là cảm thấy ăn rất ngon.
Cô đã tắm xong, mái tóc đen dài đến eo còn hơi ẩm, Lục Khiêm cầm một chiếc khăn khò từ trong phòng tắm ra lau cho cô, cô sợ mệt nên thoải mái nằm xuống lên đùi ông.
“Ngoan lắm!” Lục Khiêm cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô.
Thoang thoảng mùi sữa của bánh quy.
Minh Châu liếc ông một cái, tiếp tục tập trung xem TV: “Xem xong bộ này rồi về!”
Lục Khiêm ừ một tiếng.
Cô yên tâm tiếp tục ăn đồ ăn vặt, quên cả việc mình đang ăn kiêng.
Ai cũng sẽ căng da bụng chùng da mắt, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy thì bộ phim đã kết thúc.
Mọi thứ đều yên tĩnh.
Cô vẫn đang nằm gối đầu lên đùi Lục Khiêm, ông không ngủ, chỉ đang dịu dàng vuốt ve mặt cô.
Minh Châu đỏ hết cả mặt.
Cồ muốn ngồi dậy, nhưng Lục Khiêm lại nhẹ nhàng đè cô lại: “Gần hai giờ sáng rồi! Em đừng về nữa!”
Cô lập tức xụi lơ: “Sao anh không gọi em dậy?”
Lục Khiêm không trả lời, chỉ nhìn cô chăm chú.
Minh Châu bỗng nhiên mềm lòng.
Mấy ngày nay cô bề bộn công việc, bọn họ còn không gặp nhau được mấy lần, chứ đừng nói
có thể ở riêng như bây giờ.
Thật ra cô biết rõ, nếu hai người muốn hẹn hò thì đương nhiên sẽ có dịp mà thôi.
Chỉ là cô đang cố ý giữ khoảng cách với ông.
Người như Lục Khiêm đương nhiên hiếu chuyện này, nhưng ông chưa từng oán trách lấy một lời, ông còn chăm sóc bọn nhỏ khi cô không ở thành phố B, đặc biệt là Tiểu Lục u rất thích ông.
Minh Châu nhẹ nhàng xoay người, mặt quay vào bụng ông.
Cô vươn tay chạm khẽ yết hầu của ông, thấp giọng hỏi: “Lục Khiêm, em tệ với anh lắm đúng không?”
Cô không biết nấu cơm, cũng không hiểu cách chăm sóc người khác.
Mấy năm qua ông bị bệnh, không ở trong nước, khi về thì lại theo đuổi cô, ở bên chăm sóc cô.
Lục Khiêm không trả lời ngay.
Ông tùy ý đế cô chạm vào, khàn giọng hỏi: “Sao vậy, đau lòng cho anh sao?”
“Có một chút!”
Giọng điệu của cô dịu dàng hơn ngày thường: “Lục Khiêm, em hẳn là nên đối xử tốt với
anh hơn!”
Lục Khiêm nở nụ cười.
ỏng kéo thảm lông qua, bọc cô lại thật ấm rồi hỏi: “Em có sẵn lòng dậy sớm làm bữa sáng không? Có sẵn lòng thu xếp trước sau không?”
Minh Châu nghĩ một lát rồi lại vùi mặt vào cơ bụng rắn chắc của ông.
Cô cất tiếng, giọng không mấy rõ ràng: “Coi như em chưa nói gì đi, chú Lục!”
Lục Khiêm mềm nhũn trong lòng, lát sau nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Sao em vô lý thế nhỉ?”
Nhưng giọng điệu lại cực kỳ nhẹ nhàng: “Đã lớn như vậy rồi mà tính tình còn giống Tiểu Lục u.”
Minh Châu hiếm khi cười vu vơ như vậy.
Lát sau, cô thì thầm nói: “Hai ngày nữa đoàn phim sẽ bắt đầu quay! Nhưng may là đa số cảnh đều được quay ở thành phổ này, hơn nữa cảnh nội tâm cũng rất nhiều! Lục Khiêm, khi nào rảnh chúng ta dẫn mấy đứa ra ngoài chơi đi, gần đây có một nơi ngắm lá phong đẹp lắm.”
Lục Khiêm: “Em muốn hẹn hò với anh thì cứ nói thẳng.”
“Anh nằm mơ đi!”
“Anh lớn tuổi như thế, ra ngoài với anh, khéo người khác còn tưởng em là con anh!”
Lục Khiêm: “Em cố ý nói những lời anh không thích nghe nhất đúng không?”
Minh Châu bật cười.
Lục Khiêm kéo cô ngồi dậy, ôm cả người vào trong lòng, ông vươn tay chạm vào người cô.
Đèn trong phòng khách đều đã tắt hết.
Minh Châu tưởng ông định làm chuyện đó nên định từ chối, cô còn chưa khỏe hẳn đâu đấy!
Nhưng Lục Khiêm lại dán vào bên tai cô, nhỏ giọng thì thầm: “Hôm nay em bực như thế có phải là vì từng có chuyện đó không? Em xấu hố nên mới vậy à?”
Minh Châu tức giận đánh ông.
Lục Khiêm có hơi động tình, cắn vào phần thịt mềm sau tai cô: “Em chột dạ chứ gì! vổn dĩ thư ký Liễu cũng không nghĩ nhiều đâu, nhưng em chạy một mạch như vậy thì người ta hiểu ngay!”
Trong căn nhà tối tăm mờ ảo,
Cô quấn chăn ngồi trong vòng tay ông, nói không có cảm giác gì là giả.
Minh Châu ngửa đầu muốn nói gì đó, lại bị Lục Khiêm hôn xuống.
Ông hôn cô rất dịu dàng.
Không phải muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân, mà là cổ gắng đế cô cảm nhận được sung sướng của phụ nữ… Khi vào đến nơi sâu nhất, cô nhịn không được kéo tóc ông, nhẹ thở dốc: “Lục Khiêm, tên khốn này!”
Rồi cô mềm người, ngã xuống sô pha.
Lục Khiêm rướn lên hôn đôi môi non mềm của cô.
Ông nhỏ giọng: “Có cảm giác gì không, Minh Châu? Anh chỉ muốn em được thoải mái, không muốn mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là tình cảm thuần túy mà không có chút đam mê em nên có ở độ tuổi này, như vậy sẽ rất bất công với em.”
Minh Châu như chú cá nhỏ vừa bị ông chiên lên.
Cô hơi xoay người, thầm nghĩ: rõ ràng là ông tự muốn vậy!
Nhưng dù sao đi nữa, không có người phụ nữ nào không thích loại phục vụ này.
Huống chi là người đàn ông như Lục Khiêm chịu hạ mình phục vụ.
Qua đêm nay, mổi quan hệ của bọn họ xem như bước thêm một bước tiến mới.
Lục Khiêm không nhắc lại chuyện đăng ký kết hôn nữa, ông chỉ chăm lo cho hai đứa con,
thỉnh thoảng sẽ đi hẹn hò với Minh Châu khi rảnh rỗi.
Ông dẫn cô đi ngắm lá phong mùa đỏ rực nhất.
Khi bầu trời ngập ánh đèn neon, ông triền miên suốt đêm với cô trong phòng khách sạn.
Ông cho cô mọi thứ mà một người phụ nữ khát cầu.
Hôm nay đoàn phim đang quay ở thành phố Y.
Minh Châu nhìn mình qua gương, vỗ vỗ mặt mình, giọng giận dổi bảo: “Hình như chị béo lên rồi!”
Cô trợ lý nhỏ nhìn thật kỹ, sau đó cười nói: “Không phải béo đâu, nước da hồng hào lên đấy! y dà, nhìn này, mặt vừa trắng trẻo vừa sáng bóng, đánh kem nền ít hơn người khác nhiều lắm.”
“Thật sao?”
Minh Châu nghi ngờ đi cân thử, phát hiện ra vẫn 48kg như cũ.
Trợ lý nhỏ khúc khích cười: “Đúng vậy! Em đã nói rồi mà! Có lẽ là do gần đây chị yêu đương đó, em thấy chị với Tống Giám đốc Lục rất ngọt ngào, trong đoàn phim có biết bao nhiêu cô gái phải ghen tỵ đó!”
Minh Châu hất tay cô ấy ra.
“Chị và ông ấy có yêu đương đâu!”
“Vợ chồng cũ mà thôi!”
Trợ lý nhỏ vẫn cười cười, thật lòng vui vẻ cho cô.
Lát sau, trợ lý nhỏ thầm thì nói: “Nhưng chị vẫn nên cảnh giác một xíu, quan hệ giữa chị và Tổng Giám đốc Lục không cần người ta nói chen vào, nhưng mấy lời coi thường ác ý chẳng ai cản nổi!”
Minh Châu biết cô ấy đang nói về Khúc Ninh.
Từ khi Khúc Ninh bị vợ Tống Giám đốc Trương đánh, dường như cô ta đã bắt đầu kín đáo hơn.
Minh Châu không muốn nghĩxấu cho người khác, nhưng đề phòng một chút cũng không có gì sai.
Vì thế cô gật đầu.
Đúng lúc Lục Khiêm gọi điện đến cho cô, Minh Châu nhận điện thoại, nhìn trợ lý nhỏ rồi nói: “Sao thế, sao giờ này lại gọi cho em.”
Giọng Lục Khiêm trầm thấp khàn khàn: “Anh có dự án ở thành phố Y, chắc sẽ đến đó công tác ba ngày.”
Đến đây công tác…
Minh Châu giả vờ bình tĩnh: “Nhưng em phải
quay phim, không có thời gian tiếp đãi Tổng Giám đốc Lục rồi!”
Lục Khiêm bật cười dịu dàng, đáp: “Em đi quay một tuần không nhớ Tiểu Lục u và Thước Thước sao? Mấy hôm nữa Thước Thước nghỉ học, anh dẫn hai đứa đến đó nhé?”
Minh Châu quả thật rất nhớ hai đứa.
Thật ra cô cũng nhớ Lục Khiêm, nhưng phụ nữ thì phải giữ giá một chút.
Ông vượt ngàn dặm đến đây, cô sợ sẽ làm ông thất vọng, bèn nhẹ giọng nói: “Em đến ngày!”
Trợ lý nhỏ xấu hổ đến đỏ bừng mặt, chạy ra ngoài.
Đầu kia điện thoại, Lục Khiêm khẽ cười: “Em nghĩ gì đấy! Anh xa xôi chạy đến chỉ vì muốn chuyện đó sao? Bà Lục à, gần đây anh đang bận việc mấy dự án sáp nhập, dù em có muốn thì anh cũng không có tinh lực cho em đâu!”
Cô đấu võ mồm với anh: “Là do anh lớn tuổi nên mới vậy thôi!”
“Hoắc Minh châu, chúng ta thử xem!”
“Thử thì thử!”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng cô tốt đến lạ, cò tìm kiếm các khách sạn ở thành phố Y, đặt
một phòng khách sạn năm sao gần đó, ngoài ra còn cấn thận viết một danh sách những đồ cần mang theo gửi cho dì giúp việc ở nhà, dù sao thì bọn họ cũng mang hai đứa trẻ đến đây.
Sau khi xong việc, cô ra ngoài quay phim.
Đạo diễn Vưong bây giờ rất thích trêu cô, vừa thấy cô liền chào hỏi, sau đó không nhịn được nói đùa: “Sao nay rạng rỡ thế! Người nhà sắp tới thăm ban sao!”
Minh Châu cười nhạt.
Đạo diễn Vưong lại muốn châm chọc thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại đào không ra chuyện gì để nói.
Lúc này, Khúc Ninh ở một bên đang siết chặt hai tay, vẻ mặt gần như vặn vẹo.
Quan hệ giữa Lục Khiêm và Hoắc Minh châu dạo này cực kỳ tốt, căn bản không cần điều tra mà chỉ cần nhìn vẻ mặt của Minh Châu là đã biết hai người bên nhau rất vui vẻ.
Khúc Ninh không thế tưởng tượng được Lục Khiêm đã chừng đó tuổi rồi mà còn khỏe như vậy.
Mặc dù trông thì trẻ thật, nhưng không phải người ta bảo đàn ông sau bốn mươi tuổi sẽ không còn được bao nhiêu nữa sao, tại sao bọn họ vẫn còn… hòa hợp như vậy?
Khúc Ninh vừa ghen tỵ vừa khao khát.
Sau khi cô ta chia tay Tổng Giám đốc Trương, mặc dù cũng từng có quan hệ mập mờ với những người khác, nhưng cô ta vẫn luôn giữ mình.
Đã lâu rồi cô ta chưa có người đàn ông nào.
Đêm đến, thỉnh thoảng cồ ta sẽ tưởng tượng đến Lục Khiêm đang nằm cạnh mình, làm cô ta một cách mạnh bạo.
Chỉ vừa nghĩ đến đó thôi đã khiến cơ thể cô ta nóng bừng.
Minh Châu và cô ta là đối thủ của nhau.
Khúc Ninh có xuất thân chính quy, nhưng Minh Châu không hề kiêng dè cô ta, tiến bộ thật sự là không ngừng so sánh bản thân với người mạnh, còn những kẻ chỉ chăm chăm quan tám với kẻ yếu hơn mình sẽ không bao giờ tiến bộ được.
Cô thật sự rất nghiêm túc với vai diễn này.
Sau khi chụp xong mấy bức ảnh, Minh Châu lên nhà xe nghỉ ngơi.
Nhưng không ngờ đến đêm hôm đó, Lục Khiêm đã mang theo hai đứa nhỏ bay đến đây bằng máy bay cá nhân, cũng may là khách sạn vẫn còn phòng trống, có thể nhận phòng lúc nào cũng được.
Minh Châu ngồi trên xe bảo mẫu, đợi người ở
sân bay.
Khoảng 10 phút sau, Lục Khiêm dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.
Ông bế trên tay một đứa, một tay dắt đứa còn lại.
Bên cạnh ông còn hai dì giúp việc, cả hai đều là người Minh Châu quen thuộc, phía sau có người xách hành lý đi theo.
Tiểu Lục Thước hơi rụt rè, thấy mẹ thì gọi một tiếng.
Tiếu Lục u nhiệt tình hơn rất nhiều, nhào vào lòng mẹ, làm dính cả nước miếng lên người mẹ.
Cũng may Minh Châu đã tấy trang rồi, không dính phấn lên người con.
Lục Khiêm nắm tay Tiểu Lục Thước, nhìn cô một lát rồi nhỏ giọng nói: “Em không trang điểm nhìn đẹp lắm!”
Mặt Minh Châu nóng bừng cả lên, sợ người khác nhìn thây.
Cô vội vàng nói: “Em đặt khách sạn rồi, giờ chúng ta qua đó đi, anh muốn ăn bữa tối ở ngoài hay là ở khách sạn?”
Lục Khiêm nhìn Tiểu Lục Thước: “Theo ý con đi?”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Lục Thước đến
thành phố Y.
Lúc này, thành phổ B đã là cuối mùa thu, nhưng thành phố Y vẫn còn ấm áp, hơn nữa cậu bé đọc trong sách thấy thành phố Y có rất nhiều món ăn ngon khắp các đường lớn, ngõ hẻm.
Cậu nhóc chậm chạp đáp: “Con vẫn chưa mệt lắm!”
Lục Khiêm cười cười: “Cái tính nói quanh nói co này không biết giống ai nữa!”
Tiếu Lục Thước rụt rè mím môi.
Đến xe, Lục Khiêm bế con lên xe, nói: “Vậy nghe theo con nhé, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi ra ngoài đi dạo xung quanh thử.”
Minh Châu cũng đồng ý.
Gia đình bốn người bọn họ hiếm khi ra ngoài chơi cùng nhau.
Nhưng trên xe vẫn còn hai đứa nhỏ, còn có dì giúp việc, cô không dám thể hiện tình cảm quá nhiều, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay ông.
Lục Khiêm cũng nắm ngược lại tay cô, không muốn buông ra.
Tiểu Lục u không hiểu gì.
Nhưng Tiếu Lục Thước lại hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhưng lại trông rất vui vẻ.
Xe chạy khoảng một tiếng thì tới cửa khách
sạn.
Minh Châu ôm Tiếu Lục u, nhẹ giọng nói: “Chổ này chỉ cách đoàn làm phim khoảng năm phút lái xe, tiện lắm.”
Lục Khiêm giữ eo cô, không nói gì.
Sau khi làm thủ tục xong, một nhà bốn người vào phòng, Lục Khiêm ôm lấy eo cô từ phía sau: “Em ở cùng bọn anh đi, anh sẽ đưa em đến phim trường mỗi ngày.”
Minh Châu đỏ mặt: “Chuyện này nói sau.”
Loại từ chối nhưng không hẳn là từ chối này mang đến một chút mập mờ giữa hai người, làm Lục Khiêm quay mòng mòng.
Ban ngày ông đi làm ở công ty, mệt mỏi cả ngày rồi nên muốn đi tắm rửa.
Minh Châu bèn đưa bọn nhỏ đi sắp xếp hành lý.
Tiểu Lục u kéo kéo mấy cái quần hoa nhỏ của mình ra.
Lục Thước lại sắp xếp rất gọn gàng chỉn chu, nhưng thật ra mẹ ruột của cậu lại rất vụng việc nhà, Lục Khiêm tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi ra ngoài, nhận quần áo trong tay cô rồi treo lên cho thẳng thớm.
Minh Châu đã không gặp ông cả tuần nay ròi.
Giờ ông vừa ra khỏi phòng tắm, cô ít nhiều cũng có chút suy nghĩ chuyện đó, ôm lấy ông từ phía sau, làm nũng nói: “Chú Lục, nếu chú không ở đây, em biết phải làm sao đây?”
Lục Khiêm cười: “Ngày mai anh đi xin thuốc tiên cho em.”
Minh Châu đáp: “Thếthì mời anh đi luôn cho!”
Nhưng Lục Khiêm đã đạp cửa phòng thay đồ, ôm mặt cô trong tay, cúi xuống hôn thật sâu…Lên xe, Lục Khiêm ngồi cạnh Minh Châu.
Nhân lúc người ngoài không chú ý, ông hôn nhẹ lên gò má trắng nõn của cô, thấp giọng nói: “Anh nhớ em nên mới đến đây.”
Minh Châu cũng không ngốc nghếch trong chuyện tình cảm đến vậy.
Thật ra cô đã biết rõ từ lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK