Trương Sùng Quang chạm tay vào thì phát hiện cô bé quả thật đã tè ra quần, một vùng ẩm ướt lớn nặng trình trịch.
Ông bố đặt cô con gái nhỏ vào nôi, khéo léo thay tã cho cô bé, còn rửa sạch và thoa phấn cho cái mông nhỏ.
Tiểu Hoắc Tinh cảm thấy thoải mái, đá chân vui vẻ chờ ăn.
Trương Sùng Quang do dự một chút, ôm con gái nhỏ đặt lên giường lớn. Anh nằm nghiêng, nhẹ nhàng cởi đồ của Hoắc Tây, sợ đánh thức cô nên rất nhẹ tay nhẹ chân.
Phòng ngủ tối om, anh không để ý rằng Hoắc Tây đã thức.
Anh đẩy quần áo của cô sang một bên, đặt đứa bé vào lòng cô. Tiểu Hoắc Tinh dựa vào bản năng tìm được chỗ mà bắt đầu mút mạnh, tiếng nuốt nước ừng ực khiến Trương Sùng Quang có hơi mất tự nhiên.
Cho dù đây đã là lần thứ ba anh làm bố rồi.
Trong lúc ăn, Tiểu Hoắc Tinh rên rỉ hai tiếng, Trương Sùng Quang đang định ôm cô bé đổi chỗ.
Hoắc Tây khế cử động, nhẹ nhàng ôm bé cưng sang bên kia, giọng Trương Sùng Quang khàn khàn: “Em tỉnh rồi à?”
Cô “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Trương Sùng Quang đỡ thân thể, yên tĩnh ở bên cạnh...
Sau khi bế Tiểu Hoắc Tinh về nội, Trương Sùng Quang quay trở lại giường, lòng bàn tay đè vào gối định nằm xuống thì vô tình phát hiện ra gối ướt.
Đôi mắt Trương Sùng Quang nheo lại, Hoắc Tây... khóc?
Anh từ từ nằm xuống, lòng bàn tay dính đầy nước mắt nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, sau đó lại lấy ra liếm một cái.
Trong bóng tối, bọn họ không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của người kia.
Trương Sùng Quang nói nhỏ: "Có hơi mặn! Hoắc Tây, nói cho anh biết vì sao em khóc. Có phải anh làm chưa tốt điều gì khiến em lại không vui không?"
Hoắc Tây không nói nên lời, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, cô rất muốn khóc.
Cô khẽ lắc đầu.
Trong lòng Trương Sùng Quang ươn ướt, không hỏi nữa, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng...
Bọn họ cứ tiếp tục chung sống như thế, coi như bọn họ sống chung với nhau cũng không tệ.
Trương Sùng Quang bắt đầu tôn trọng cô.
Hoắc Tây cũng thu hồi sự lạnh nhạt, không lạnh lùng với anh nữa. Chỉ cần anh không hôn mặt hay chạm vào cơ thể cô quá nhiều thì cô sẽ chịu đựng, sẽ không đẩy anh ra.
Đôi khi Hoắc Tây cũng nghĩ, nếu không xem đoạn video kia, có lẽ cô sẽ quên mất Tống Vận mà tha thứ cho Trương Sùng Quang.
Tuy nhiên, trên đời không có chữ nếu.
Ngày tháng trôi qua, rõ ràng Miên Miên và Duệ Duệ đã trở nên vui vẻ hơn.
Tan học, hai đứa là những người đầu tiên về nhà, vừa đặt cặp sách xuống liền chạy lên lầu xem em bé, thỉnh thoảng khi Tiểu Hoắc Tinh thức dậy sẽ đá chân nhỏ và mỉm cười với các anh chị. Song hầu hết thời gian, Tiểu Hoắc Tinh đều an yên mà ngú.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dịu dàng nằm trong chiếc nỗi nhỏ màu hồng.
Ngủ thật ngon, lớn lên thật tốt nhé.
Hoắc Tây ở cữ, tuy nhớ Hoắc Minh nhưng không thể ra ngoài hóng gió, phần lớn thời gian Trương Sùng Quang đều dẫn theo hai đứa con của mình đến thăm. Khi pha thuốc bổ cho Hoắc Minh, Hoắc Tây ở lầu hai cũng có thể ngửi thấy mùi.
Hôm nay cũng vậy.
Người giúp việc đẩy cửa ra, cười nói: "Thơm quá! Ông chủ đang nấu canh, lát nữa sẽ đưa qua cho ông Hoắc. Lại nói, ông chủ chúng ta hiếu thảo thật.
Π
Hoắc Tây nở nụ cười lạnh nhạt.
Người giúp việc đặt một phần canh gà bong bóng cá lên chiếc bàn ăn nhỏ, đặt một chiếc gối mềm lên ghế. Khi Hoắc Tây ngồi uống canh, người giúp việc cũng không rời đi mà nhanh nhẹn nói: “Vừa rồi tôi còn nghe nói ngài ấy đã dặn dò người bên ngoài, nói là khoan hãy làm đầy tháng, chờ đến khi thân thể bà chủ hoàn toàn bình phục thì lại làm tiệc một lần cho lớn. Khi đó cô út Hoắc Tinh cũng cứng cáp hơn rồi, ông Hoắc xuất viện mà nhìn thấy chắc chắn sẽ vui vẻ, sức khoẻ sẽ hồi phục nhanh hơn.
Bà ấy nói rất nhanh, như đang đọc bản thảo vậy.
Hoắc Tây dừng một chút, khẽ hỏi: "Là bà tự muốn nói, hay là Trương Sùng Quang bảo bà nói như thế?"
Người giúp việc hơi mất tự nhiên.
Một lúc lâu sau mới ho nhẹ một tiếng: “Bà chủ đừng để ý, ông chủ cũng là lo cho ngài mà! Đàn ông có ai mà không ăn vụng, biết thay đổi là tốt rồi, vì ba đứa trẻ.."
Bà ấy thực sự đã vượt quá giới hạn.
Nhưng Hoắc Tây cũng không có lòng dạ nào mà trách móc bà ấy, chỉ cúi đầu nói: “Tôi không giống với anh ấy.
Tình cảm từ nhỏ, dù đã thay đổi nhưng cũng nên cho đối phương một chút thể diện.
Chuyện của Tống Vận đã xé tan tành mối quan hệ của họ, chẳng còn đường cứu vãn.
vào.
Hoắc Tây nói xong, cửa bị đẩy ra, Trương Sùng Quang đi
Bầu không khí trở nên vi diệu.
Hoắc Tây bảo người giúp việc ra ngoài trước, người giúp việc biết bọn họ có chuyện muốn nói nên vội vàng lui ra.
Sau khi những người khác rời đi, Hoắc Tây nhìn xuống bát canh.
Cô nhẹ giọng hỏi anh: “Tiệc đầy tháng anh dự định làm lớn
à?"
Trương Sùng Quang nghe được ý tử của cô, anh hiểu, tuy rằng bọn họ ở cùng nhau một tháng, anh đã chăm sóc cô được một tháng... Trong thời gian này, anh thường xuyên tắm rửa cho cô, gội đầu cho cô, có khi cô tắc sữa anh còn xoa bóp cho cô. Có thể nói những chuyện thân mật giữa hai vợ chồng bọn họ đều đã làm, nhưng trái tim Hoắc Tây chưa bao giờ dao động.
Cô vẫn muốn rời xa anh.
Sáu mươi ngày là cơ hội mà anh muốn tranh lấy.
Nhưng trong mắt Hoắc Tây, đó có thể chỉ là một món quà, hoặc cũng có thể là một báo đáp.
Báo đáp anh đã dùng máu của mình để cứu Hoắc Minh.
Cô thậm chí còn sẵn sàng dùng thân thể của mình để bảo đáp.
Trương Sùng Quang dù có kiên quyết đến đâu thì lúc này cũng có chút tổn thương. Anh khàn giọng nói: “Đã lâu như vậy rồi, Hoắc Tây, em không mềm lòng một chút nào sao? Con người sống với nhau lâu ngày ít nhiều cũng phải có chút tình cảm chứ?”
Hoắc Tây không muốn nhắc đến chuyện đã qua.
Nhưng bây giờ cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vậy anh và Tống Vận thì sao? Anh ở với cô ta mấy tháng, có thể nói là ở cùng nhau mấy tháng, anh không có tình cảm gì với cô ta sao?"
"Không có!"
"Hơn nữa, cô ta đã chết rồi! Cô ta không còn quan trọng nữa.
Trương Sùng Quang nói một cách vô cảm, như thể đang nói về một người không có liên quan gì.
Hoắc Tây chỉ cảm thấy bi thương.
Cô nghĩ, Trương Sùng Quang sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác bị phản bội.
Lúc này Trương Sùng Quang đã bình tĩnh lại. Dù sao anh muốn quay lại với cô chứ không phải cãi nhau với cô. Anh nói với cô: “Anh vừa gọi điện thoại, nghe nói bố đã xuất viện, ngày mai đúng lúc em ra tháng, anh đưa em về nhà thăm ông ấy.
Hoắc Tây ngạc nhiên mừng rỡ.
Khi cô vui mừng, sắc mặt cũng trở nên sống động hơn: "Thật sao?"