Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏi xong, Tần Dụ vẫn cảm thấy đây giống như một giấc mơ.

Sao anh lại trở về!

Động tác của Chương Bách Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn hai người họ, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi tắt chảo dầu trên bếp đi… Đi về phía hai người, mỗi tay ôm một người vào lòng.

Dường như anh ngửi thấy mùi cỏ xanh, vì vậy nhẹ nhàng hỏi cô: “Đến nghĩa trang?”

Tần Dụ ngơ ngác gật đầu.

Trái lại, Tiểu Tần Phấn gật đầu thật mạnh: “Đúng ạ!” Nhưng ngay sau đó cậu lại mím chặt môi, không lên tiếng.

Chương Bách Ngôn hiểu suy nghĩ nho nhỏ của cậu.

Anh vỗ nhẹ họ hai cái, rồi lại nhẹ nhàng chạm lên bụng Tần Dụ, nói: “Thay giày rồi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm, anh mua nhiều đồ ăn lắm, đều là món hai người thích ăn đấy.”

Tần Dụ bảo Tiểu Tần Phấn đi trước, còn cô vẫn đứng yên tại chỗ.

Cô nhìn Chương Bách Ngôn nấu ăn, cô thấy ngay cả dáng vẻ khi nấu ăn của anh cũng vô cùng đẹp trai, thậm chí còn cảm thấy chỉ cần nhìn anh như vậy thôi cô cũng cảm thấy hạnh phúc, có lẽ bởi vì dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra, trong nhà rất cần có một người, vậy nên anh vừa trở về, cô đã thấy yên lòng.

Nhưng cô cũng không thể kể những khó khăn đó với chồng của mình.

Chương Bách Ngôn nói chuyện rất nhẹ nhàng.

Anh nói: “Đúng lúc công trình có một lỗ hổng kỹ thuật nhỏ, cần khoảng hai ngày mới giải quyết xong, anh mới tranh thủ về nhà hai ngày xem các em thế nào.”

Người sau lưng không lên tiếng.

Anh cười khẽ, xoay người lại hỏi cô “sao vậy”, lúc này anh mới nghĩ lại, cảm thấy hình như có gì đó không đúng: “Đúng rồi, thím giúp việc đâu? Sao không thấy!”

Tần Dụ tránh nặng tìm nhẹ trả lời anh: “Bà ấy làm thử cảm thấy không phù hợp, nên từ chối không làm nữa.”

Dù sao thì cô vẫn không muốn làm mích lòng người ta, hơn nữa còn là một người hay bàn tán sau lưng người khác như vậy.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Trái lại, Chương Bách Ngôn lại cảm thấy rất bất ngờ, anh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hai ngày này anh sẽ ở nhà, nhân tiện nghĩ cách tìm một người giúp việc nữa! Trong nhà không thể thiếu người giúp việc được, cũng không thể tiết kiệm tiền chi vào khoản này!”

Tần Dụ “ừ” một tiếng: “Em đã đăng ký với công ty dịch vụ rồi!”

Chương Bách Ngôn không nghi ngờ gì, tiếp tục nấu cơm.

Dù sao thì Tần Dụ vẫn rất nhớ anh, không nhịn được đi tới ôm lấy anh từ sau lưng. Cô áp mặt lên lưng anh, cảm nhận một chút ấm áp đó…

“Đây là làm sao vậy?”

Chương Bách Ngôn cười nói với cô: “Trước đây em đâu có dính người như vậy đâu.”

Tần Dụ định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, hai người họ không còn là cặp đôi trẻ trung gì nữa… cách biệt quá lớn, cô thực sự không nói nổi những lời quá nũng nịu mềm mại, cô chỉ nhẹ giọng bảo anh cứ tiếp tục nấu cơm.

Chương Bách Ngôn “ừ” một tiếng.

Tiểu Tần Phấn vốn định chạy đến ôm một cái đầy yêu thương.

Thấy hai người họ đang ôm nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tần Phấn đỏ lên, xoay người chạy mất.

Lúc ăn cơm, mặt cậu vẫn còn đỏ bừng, không nói chuyện câu nào… Chương Bách Ngôn gắp cho cậu một miếng thịt kho tàu: “Đợi đến khi em có vợ rồi sẽ biết những chuyện này chỉ là vô cùng bình thường mà thôi.”

Tiểu Tần Phấn “ò” một tiếng.

Ngoan ngoãn ăn thịt.

Ăn cơm xong, Chương Bách Ngôn rửa bát, Tiểu Tần Phấn định đi đổ rác nhưng Chương Bách Ngôn không cho cậu động vào: “Đợt trước vừa mới bị ốm đúng không? Mới khỏi ốm thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho anh, anh đã về rồi thì phụ nữ trẻ con sẽ không phải động tay vào những việc này, để em làm tối đến chị em nhất định sẽ lại trách anh, nói anh lợi dụng sức lao động của trẻ em còn không chịu trả công.”

Tiểu Tần Phấn vui vẻ nhìn Tần Dụ.

Chóp mũi nho nhỏ lấm tấm mồ hôi.

Tần Dụ đang ngồi trên sô pha đan áo len, nghe vậy liền nhẹ nhàng bảo cậu đừng có quan tâm đến lời của Chương Bá Ngôn, anh chỉ toàn nói linh tinh.

Chương Bách Ngôn cười.

Khi anh ra ngoài vứt rác, ra cửa châm một điếu thuốc lá, ngậm điếu thuốc trên miệng, tay xách túi rác.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen.

Đẹp trai anh tuấn, nhìn qua hoàn toàn không giống một người đàn ông biết làm việc nhà, ngược lại rất giống một tinh anh trong giới kinh doanh.

Vứt rác xong, anh hút hết điếu thuốc, chuẩn bị quay người về nhà.

Một nhóm phụ nữ trung niên nhỏ đang ngồi ở công trình công cộng của khu nhà, nhìn vẻ ngoài và cách ăn mặc thì hẳn là nhóm giúp việc gia đình, đang tụm lại nói xấu người khác, trong đó có một người nói vô cùng lưu loát.

“Các bà nhìn đi! Người đàn ông đó chính là ngài Chương, ông chủ cũ của tôi. Nhìn vẻ ngoài thì tử tế vô cùng, nhưng nghe nói là một người lăng nhăng vô cùng, của hồi môn của bà Chương đều bị cậu ta tiêu pha sạch sẽ, chỉ khổ thân bà Chương tuổi còn trẻ mà đã phải chạy theo một người đàn ông không có lý tưởng như cậu ta!”

Chương Bách Ngôn:…

Anh động vào của hồi môn của Tần Dụ bao giờ?

Thím giúp việc kia thấy vẫn còn chưa đủ, bèn thả thêm quả bom nữa: “Ngay cả con riêng cũng mang về đây rồi! Còn bắt bà Chương phải chăm sóc nữa. Bà Chương vì che giấu mà nói đó là em trai của cô ấy, nhưng tôi thấy vẻ phong lưu trên khuôn mặt kia vô cùng giống ngài Chương! Tục ngữ nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, đứa trẻ đó lớn lên cũng chẳng ra gì đâu, sóng gió ở nửa cái thành phố B này còn không phải chỉ đợi thằng nhóc đó khuấy lên à, có một thằng bố phong lưu vậy mà!”

Chương Bách Ngôn lại châm một điếu thuốc, nhấc chân tiến về phía đó.

Đột nhiên anh xuất hiện đứng ở đó, nhóm phụ nữ lập tức giải tán, chỉ còn lại mỗi thím giúp việc đứng đó như khúc gỗ.

Chương Bách Ngôn hỏi: “Sao không nói tiếp đi? Vừa rồi tôi thấy với tài ăn nói của thím, người chết nằm trong nhà xác cũng có thể bị thím nói cho sống lại! Nhưng mà thím nói cũng đúng được gần nửa đấy, đúng là tôi không phải một người đàn ông tốt, nhưng vợ tôi cũng có nguyên tắc của cô ấy, phải có nguyên nhân gì đó cô ấy mới không dùng thím nữa! Bây giờ thím vẫn đang làm việc trong khu này đúng không? Nếu loại hành động này của thím mà truyền ra ngoài, thím nghĩ còn ai dám thuê thím nữa?”

Thím giúp việc không thốt nên lời, hồi lâu sau mới nói: “Tôi chỉ đoán như vậy thôi, ngài Chương.”

“Đoán là có thể ra ngoài nói hươu nói vượn?”

“Lúc nào nói chuyện điện thoại với tôi Tần Dụ cũng nói thím rất tốt, xem ra lòng tốt của cô ấy đều bị vứt cho chó gặm cả rồi.”

……

Chương Bách Ngôn hung dữ trừng mắt với bà ta một cái, về nhà.

Vào đến nhà, Tần Dụ vẫn đang ngồi trên sô pha, im lặng làm việc của mình. Tiểu Tần Phấn làm tổ bên cạnh cô, trong tay cầm một quyển sách.

Nhìn hai người họ có vẻ sống rất tốt.

Thế nhưng nghe lời người bảo mẫu kia đã nói, Chương Bách Ngôn cũng đoán ra được quãng thời gian này Tần Dụ trải qua không hề dễ dàng, Tiểu Tần Phấn chắc chắn cũng đã giúp cô làm không ít việc!

Chương Bách Ngôn đứng ở cửa, bỗng nhiên lên tiếng: “Đến thành phố C cùng anh đi! Cả hai người các em cùng đi! Anh sẽ tìm trường học cho Tiểu Tần Phấn, Tần Dụ, em đi cùng anh đến khi sinh con, con của chúng ta sẽ được sinh ra ở thành phố C.”

Anh nói như vậy, Tần Dụ hơi ngạc nhiên.

Thế nhưng cô cũng không phải một người phụ nữ vụng về, rất nhanh đã đoán ra được tính toán của anh, cô từ từ đặt đồ trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi: “Anh gặp bà ấy, nghe thấy bà ấy bàn tán rồi?”

Chương Bách Ngôn gật đầu, sau đó lập tức hỏi cô: “Sao em không nói cho anh biết?”

Tần Dụ cười nhẹ: “Một mặt là vì em có thể tự giải quyết được, mặt khác là vì em không muốn làm ảnh hưởng đến anh! Sự nghiệp của anh vừa mới bắt đầu, giai đoạn này có thể là thời điểm mấu chốt nhất, em không muốn để việc này làm phiền đến anh, khiến lòng tin anh vất vả lắm mới dựng lên được lại sụp đổ lần nữa! Vừa kéo theo gia đình vừa xây dựng sự nghiệp sẽ rất vất vả, Chương Bách Ngôn, anh có chắc chắn không?”

Cổ họng Chương Bách Ngôn như nghẹn lại, anh không thể chắc chắn hơn được nữa!

Anh bước từng bước về phía trước, tiến đến bên cạnh cô, cơ thể anh bao bọc lấy cô.

Anh che mất ánh sáng của cô, nhưng anh cũng che chở cô trước thân mình, anh nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, giọng nói gần như run rẩy. Anh nói: “Tần Dụ, sau này cho dù có đi đâu, anh nhất định cũng sẽ đưa em và con đi theo! Cả Tiểu Tần Phấn nữa, anh cũng đưa đi theo, anh không cho phép người khác bắt nạt các em!”

Tần Dụ muốn nói cô không yếu ớt như vậy.

Thế nhưng khi cô nhìn thấy giọt nước mắt bên khóe mắt anh, cô giật mình, rồi đồng ý.

Khuôn mặt cô áp lên cơ bụng rắn chắc của anh, nhẹ nhàng nói: “Được! Sau này chúng ta sẽ không rời xa nhau! Chương Bách Ngôn, anh đi đâu, em đều sẽ đi theo anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK