Hoắc Doãn Tư hỏi, người hầu trả lời rất tự nhiên: “Cô An chờ ở bên ngoài đó ạ!”
Nói dứt lời, cô ta còn lén liếc Tôn Điềm một cái.
Người hầu trong nhà cũng rất biết nhìn người, tuy nói cô An sinh con cho nhà họ Hoắc, lần trước cũng sắp hòa thuận êm ấm với cậu Doãn Tư đến nơi rồi, thế mà lại có một khoảng thời gian không hề đến đây, bữa cơm tất niên cũng không đến tham gia.
Ngược lại, cô Tôn lại xuất hiện.
Người hầu nhận định rằng, cô Tôn mới là vợ cả.
Cô ta nói xong, Hoắc Doãn Tư cũng hiểu được ý của An Nhiên, cô ấy không muốn đi vào... Vì thế cậu ấy đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, lấy áo khoác của Lâm Hi mặc vào cho cậu nhóc, còn lấy cái gối nhỏ cho cậu nhóc ôm.
Lúc ra đến cửa thì vẫn đánh động đến Hoắc Minh.
Qua chuyện vừa rồi, Hoắc Minh rất không hài lòng với cậu ấy, đang yên đang lành lại để vợ bỏ đi mất, kiếm được nhiều tiền như vậy thì có ích gì?
Có ích gì hả?
Ông nhìn cháu mình ăn mặc chỉnh tề, đẩy bài trong tay đi: “Ăn mặc thế này là định đi đâu?”
Lâm Hi cất giọng lanh lảnh: “Mẹ tới đón con ạ!”
Tất cả mọi người ngồi trong phòng khách đều không dám hó hé tiếng nào, chỉ nhìn Hoắc Doãn Tư.
Ôn Noãn lên tiếng, dịu dàng bảo: “Ngày Tết nhất, con không mời con bé vào nhà ngồi một lúc à? Nói thế nào thì các con cũng có một mụn con cơ mà!”
Người hầu sợ bị vạ lây bèn vội nói: “Cô An đến còn mang theo quà đấy ạ.
Ôn Noãn nhìn con trai mình, cảm thấy không đáng tin cậy, bà và Hoắc Minh là người lớn trong nhà thì cũng không tiện ra đón, vì thế bà gọi Hoắc Tây: “Con dẫn Lâm Hi với An Nhiên vào đi."
Hoắc Tây cũng liếc Hoắc Doãn Tư một cái.
Ha hả, cậu cả vẫn còn sĩ diện lắm!
Cô ấy bế Lâm Hi vào nhà, hôn hít khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc: “Đi, chúng ta đi tìm mẹ nhé!”
Nhân lúc An Nhiên chưa đi vào, Hoắc Minh bắt đầu răn dạy con trai: “Giờ con càng ngày càng giỏi hơn rồi đúng không! Bố thấy con bình thường không phải là hạng người nhỏ nhen, ấy thế mà sao gặp phải An Nhiên thì lại lòng dạ hẹp hòi thế hả! Tết nhất, bên ngoài lại lạnh như thế, con lại còn để mặc con bé ở bên ngoài! Hai đứa con lỡ dở thì tám phần cũng là do con hời hợt, thiếu săn sóc.”
Hoắc Doãn Tư không hề phản bác.
Cậu ấy đi vòng lại sô pha, tiếp tục lật xem tạp chí.
Theo lý mà nói đáng ra lúc này người nhà họ Tôn nên xin phép ra về, nhưng bố mẹ Tôn vẫn chưa từ bỏ ý định, Điềm Điềm nhà bọn họ có cái gì không tốt, sao lại có thể bại bởi An Nhiên có gia cảnh tầm thường được.
Bọn họ đưa mắt thúc giục Tôn Điềm.
Bản thân Tôn Điềm cũng không muốn bỏ cuộc, cô ta nhấp môi dưới, mặt dày ngồi xuống bên cạnh Hoắc Doãn Tư, dán mặt lại hỏi: “Đang xem gì thế?”
Hoắc Doãn Tư giương mắt, lạnh nhạt nhìn cô ta, nhưng lại không hề đẩy ra.
Ở chỗ chiếu nghỉ, Hoắc Tây dẫn An Nhiên đi vào nhà.
Vừa mới bước vào, An Nhiên đã thấy khung cảnh thân mật như vậy, Hoắc Doãn Tư ngồi dựa vào sô pha, vẻ mặt dửng dưng lạnh nhạt, Tôn Điềm dựa vào bên cạnh anh ấy... Ngồi trên sô pha đối diện, là bố mẹ Tôn.
Khung cảnh như vậy đối với An Nhiên mà nói, rõ ràng là không thể chấp nhận nổi.
Sao mà Hoắc Minh lại không biết bụng dạ thằng con mình thế nào, rõ ràng là đang cố ý chọc giận người ta chứ gì, ông cũng không tiện đuổi người nhà họ Tôn về, cũng chỉ đành bế Lâm Hi lên, dúi cậu bé vào trong lòng Hoắc Doãn Tư: “Con cũng có phải con gái đâu, mấy cuốn tạp chí này có cái gì hay mà xem! Trông cháu nó đi.”
Tiểu Lâm Hi nằm úp lên vai bố của nhóc.
Khi bố nhóc giương mắt nhìn thấy An Nhiên thì cũng không đứng dậy chào hỏi, mà là đưa cuốn tạp chí kia cho Tiểu Lâm Hi.
Lâm Hi lại đang cái tuổi thích nghịch.
Cậu nhóc xé tạp chí cái roẹt, gấp máy bay giấy...
Trong phòng khách, bố mẹ hai nhà đều nhìn An Nhiên
chằm chằm... Đến độ An Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cô ấy nói mãi: “Giờ cũng không còn sớm, con đưa Lâm Hi về ạ.
Ôn Noãn giữ cô ấy lại: “Người trong nhà không hiểu chuyện, con đã đứng mãi một lúc lâu bên ngoài rồi còn gì! Uống ly trà hoa cho ấm người rồi đi cũng không muộn.”
Ôn Noãn dịu dàng hiền từ.
Trước giờ bà đối xử với An Nhiên rất tốt, đang dịp Tết nhất, An Nhiên không nỡ phật lòng bà nên cũng đồng ý.
Hoắc Kiều kéo cô ấy qua: “Bọn em còn đang thiếu một chân đây này! Chị chơi với hai đứa chúng em nhé! Chị ngồi đây này... Nhớ phải cẩn thận kẻo Lục U nhìn trộm nhé!”
Lục U bĩu môi với Hoắc Kiều.
Lục Khiêm và Minh Châu nhìn nhau, Minh Châu lấy trong túi ra hai bao lì xì dày cộp: “Cháu là An Nhiên phải không! Mọi người trong nhà nhắc đến cháu suốt, cuối cùng cũng đã gặp được cháu rồi.”
Bao lì xì quá dày, An Nhiên không tiện nhận.
Lục Khiêm cười xòa: “Là cho mẹ Lâm Hi đấy! Cậu nhóc kia trông đáng yêu quá.”
Ôn Noãn bưng chén trà quả: “Nhận lấy đi! Cô Doãn Tư và dượng cũng hiếm khi qua đây.
An Nhiên cảm thấy bất an, nhưng vẫn nhận lấy.
Cô ấy được đối xử tử tế ở nhà họ Hoắc, bố mẹ Tôn thấy mà khó chịu, Tôn Điềm nhà bọn họ ngồi đây mãi rồi mà hai vợ chồng Lục Khiêm cũng không thèm cho một hai đồng làm quà, thế mà người dưng nước lã như An Nhiên lại được lì xì.
Mẹ Tôn cao giọng nói: “Cô An còn chưa dâng trà con dâu, sao lại nỡ cầm bao lì xì của người ta chứ! Người người mà biết thì sau này Doãn Tư kiếm vợ thế nào được?”
Bà ta nói vậy làm An Nhiên cực kỳ khó xử.
Tôn Điềm cũng cảm thấy mẹ mình nói quá lời bèn kéo góc áo của bà ta.
Mẹ Tôn nhỏ giọng nói: “Không ra oai phủ đầu cô ta thì cô ta sẽ không từ bỏ ý định quấn lấy Hoắc Doãn Tư, đến lúc đó con chỉ có khóc thôi.”
Bà ta nói vừa đủ nghe, Hoắc Doãn Tư có thể nghe thấy, mà người ngồi trong phòng khách đa phần đều có thể nghe thấy! Hoắc Minh là người đầu tiên không thể nhịn được: “Nói cái gì vậy? Từ khi nào chuyện nhà họ Hoắc chúng tôi phải đến lượt người ngoài nhọc lòng thay thế hả!”
Mẹ Tôn đang định nói chuyện...
Khuôn mặt Tôn Điềm đỏ bừng: “Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!”
Mẹ Tôn bấy giờ mới chịu thôi.
Lúc này kiểu gì An Nhiên cũng không thể nán lại thêm nữa, trà còn chưa kịp nhấp môi mà cô đã đứng dậy mặc áo khoác, sau đó đi đến trước mặt Hoắc Doãn Tư nhẹ giọng nói: “Tôi đưa Lâm Hi về!”
Bầu không khí trở nên rất khó xử, Lâm Hi vẫn còn nhỏ nhưng cũng cảm thấy không có gì đó không ổn.
Khuôn mặt nhỏ bắt đầu mếu máo!
Hoắc Minh xót lắm thôi, đồng thời cũng xót cô con dâu tương lai, ông trừng mắt nhìn thẳng con mình mà nạt: “Con mở mồm ra nói một câu xem nào!”
Hoắc Doãn Tư chậm rãi ngồi thẳng.
Thật ra lúc này An Nhiên đứng khá gần cậu ấy, gần đến độ cậu có thể thấy bóng nước trong khóe mắt cô... Bị người ta chỉ vào mặt nói như vậy, ai mà chẳng cảm thấy tủi thân!
Câu lạnh nhạt nói: “Con đưa bọn họ ra xe.
Hoắc Minh suýt nữa thì tức xỉu mất, chỉ thế thôi?
An Nhiên ôm Lâm Hi, cô ấy sợ ảnh hưởng đến con trai nên vẫn rất lịch sự chào tạm biệt mọi người, Ôn Noãn lại không nỡ để cô đi bèn bảo Hoắc Kiều đi theo, cũng là sợ bọn họ lại cãi nhau.
Lúc Hoắc Doãn Tư đi ra ngoài thì không mặc áo khoác.
Hoắc Kiều đi bên cạnh cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Anh, anh biểu hiện kém quá.
Hoắc Doãn Tư rút một điếu thuốc lá, châm lửa, nghiêng đầu nói với em gái: “Em chờ ở đây.”
Hoắc Kiều không chịu.
Cái người làm anh kia thẳng tay xách cô bỏ sang một bên, sau đó không nhanh không chậm mà đi đến cạnh xe của An Nhiên. Cậu mở cửa xe ghế sau, An Nhiên cúi người bế Lâm Hi ngồi vào trong, thắt chặt đai an toàn.
Ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Hoắc Doãn Tư.
Ánh mắt cậu lạnh lùng: “Không vui à?”
An Nhiên lại không hề phủ nhận, dưới ánh trăng, khuôn mặt cô lộ vẻ lạnh nhạt: “Ai mà vui cho nổi! Hoắc Doãn Tư, lần sau còn xảy ra tình huống này thì tôi nghĩ là đừng đón Lâm Hi qua đây, thằng bé còn nhỏ, không hiểu được những chuyện của người lớn đâu.”
An Nhiên nói xong thì mở cửa ghế điều khiển.
Rầm một tiếng, cửa xe bị đóng sập lại.
“Anh định làm gì?”
An Nhiên vừa dứt lời, cả người đã bị Hoắc Doãn Tư dồn lên cửa xe, chỉ một bàn tay thì cậu ấy đã dễ dàng khống chế được cô.
Sắc mặt Hoắc Doãn Tư lạnh tanh.
Cậu giơ tay giữ lấy cằm cô, khẽ lẩm bẩm: “Cô cũng biết Lâm Hi còn nhỏ! Vậy sao cô lại nỡ để nó trở thành con cái trong gia đình đơn thân chứ?”
Lồng ngực An Nhiên thoáng phập phồng.
Cô hơi ngửa đầu, nhìn xoáy vào Hoắc Doãn Tư, cô có thể khẳng định rằng cậu đang gây sự.
Cô lạnh lùng nói: “Tôi có quyền lựa chọn ư? Hoắc Doãn Tư anh có cho tôi lựa chọn ư? Anh không cướp mất dự án hợp tác Trung Thiên thì tôi nghĩ chúng ta vẫn còn có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng anh đã làm đến thế rồi thì bảo tôi phải làm sao bây giờ... Tôi phải trở thành kẻ tiểu nhân tráo trở thất tín, chẳng những quay lưng với Tổng Giám đốc Cố mà còn định cướp dự án của ông ta sao? À, tôi vẫn còn lựa chọn thứ hai chính là trở thành bà Hoắc đúng không, không ngóc đầu lên được cũng không lộ mặt với ai, tôn thờ anh, làm gì cũng phải nghe lời anh... Phải không?”
An Nhiên luôn rất để ý đến Lâm Hi ngồi trong xe.
Cô cố gắng đè giọng: “Đáng tiếc Hoắc Doãn Tư, tôi không muốn chọn cái nào hết.”
Sắc mặt Hoắc Doãn Tư lại càng trở nên lạnh lẽo hơn cả.
Cậu ấy chậm rãi buông cô ra, bước lui về phía sau một bước, cười nhạt một tiếng: “Ngủ ngon nhé, Tổng Giám đốc An
"
Mấy chữ “Tổng Giám đốc An”, cậu cố ý nói bằng giọng điệu giễu cợt.
An Nhiên vốn định nói chuyện đàng hoàng với Hoắc Doãn Tư, bọn họ có thể không thể trở thành vợ chồng, nhưng vẫn còn Lâm Hi.
Ít nhất phải giữ vẻ hòa thuận ở trước mặt con.
Nhưng Hoắc Doãn Tư cứ thấy cô là xù gai lên, những lời này cô không thể nói nên lời, cuối cùng cũng cảm thấy không thể chịu được nữa, mở cửa lên xe, lái xe đi thẳng.
Hoắc Doãn Tư đứng đó, mặt mày lạnh tanh.
Từ đằng xa, Lục U chạy tới, cô thở hồng hộc: “Anh Doãn Tư, chị An Nhiên quên... bao lì xì rồi.
Càng về cuối câu giọng cô càng nhỏ đi, bởi vì sắc mặt của anh Doãn Tư tệ quá.
Quả nhiên, Hoắc Doãn Tư lạnh lùng nói: “Cô ấy không muốn nhận.
Lục U chu miệng: “Rõ ràng là mẹ của Tôn Điềm nhục nhã chị ấy, anh bảo chị ấy nhận kiểu gì, anh Doãn Tư, anh cũng đâu có thích Tôn Điềm, mắc gì anh lôi cô ta ra để chọc tức chị An Nhiên chứ, người ta tức quá bỏ về kia kìa, không rước người về được thì làm sao bây giờ?”
Hoắc Doãn Tư nhìn lướt qua cô: “Ai bảo anh muốn rước cô ấy về?”
Lục U làm mặt xấu đằng sau cậu: “Cứ mạnh mồm thế đi!”
Tâm trạng của Hoắc Doãn Tư không tốt lắm, quay về phòng khách thì đi thẳng lên trên lầu, mẹ Tôn vừa thấy cậu thì ra dấu cho con gái đi theo.
Tôn Điềm mặt đỏ tim đập, không dám theo sau.
Ôn Noãn không nhìn nổi nữa bèn uyển chuyển bày tỏ, cũng nên tan tiệc rồi.
Người nhà họ Tôn bấy giờ mới rời đi.
Vốn dĩ Hoắc Minh muốn lên tầng để dạy dỗ lại thằng con, nhưng lại bị Ôn Noãn ngăn cản.
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đừng có nóng! Ông càng khuyên thì cuộc sống của An Nhiên sẽ càng khó khăn! Trừ phi ông thu hồi chức vụ Tổng Giám đốc tập đoàn Hoắc Thị rồi tự mình lên làm.”
Hoắc Minh:
Ôn Noãn khẽ vuốt cánh tay ông, dịu dàng nói: “Không gian trưởng thành của hai đứa nó khác nhau, cần phải làm quen dần mới được. Bây giờ tôi bảo An Nhiên từ bỏ sự nghiệp là không có khả năng, vậy chỉ có thể để Doãn Tư nhượng bộ, nó không nhượng bộ thì mối quan hệ này sẽ không bền lâu được... Hoắc Minh, hai đứa nó có một đứa con, có giận nhau thế nào thì cũng không cắt đứt được.”
Hoặc Minh vẫn không vui nổi: “Vậy Tôn Điềm bám nó thế mà nó không biết đường đẩy ra?”
Ôn Noãn liếc nhìn ông một cái, quyến rũ vô cùng.
Bà thong thả ung dung mà nói: “Lúc trước để chọc tức tôi mà gái đẹp xung quanh ông có ít đâu... So với ông ấy à, sinh hoạt cá nhân của Doãn Tư còn sạch sẽ hơn nhiều?”
Hoắc Minh nóng nảy: “Chuyện cũ năm xưa! Với cả tôi không hề chạm vào bất kỳ ai cả.
Ôn Noãn khế tựa vào trên vai ông: “Tôi tin ông”
Hoắc Minh khẽ vuốt mái tóc của vợ, than: “Mấy đứa trẻ ranh, đứa nào đứa nấy đau hết cả đầu! Tôi thấy dạo này quan hệ của Hoắc Tây và Sùng Quang không còn như trước nữa! Tôi còn quan tâm hỏi han, hai vợ chồng bọn nó mềm miệng kín như bưng, hỏi dông hỏi dài mà chẳng hỏi ra được chuyện gì.”
Ôn Noãn vỗ vai ông, tỏ vẻ trấn an.
Hoặc Minh cũng nghĩ thông rồi: “So với hồi chúng ta còn trẻ thì cũng nay cãi vã mai giận hờn, con cháu đều có phúc của con cháu.”
Ôn Noãn cười hiền.
Ban đêm bà ngồi trong ở thư phòng lật xem tư liệu, là cơ mật của tập đoàn Cố Thị, bà phải tốn rất nhiều công sức mới có được. Có điều chuyện này Hoắc Minh cũng không biết, biết rồi thì lại ghen tuông.
Tình hình của tập đoàn Cổ Thị không được tốt cho lắm, chi nhánh công ty ở thành phố B có một hạng mục gặp phải khó khăn góp vốn.
Ôn Noãn đặt tài liệu xuống, gọi điện thoại.
“Tổng Giám đốc Hứa, tôi muốn nhờ anh giúp một chút.”
Qua Tết mấy ngày, An Nhiên và Hoắc Doãn Tư đều không gặp lại.
Không ai gọi điện thoại cả.
Có điều đến mùng 5 thì lại có tuyết rơi, Lâm Hi ham chơi cảm lạnh bị sốt cao, ở bệnh viện truyền nước biển hai ngày, cậu nhóc rất là khó chịu, hiếm khi khóc quấy đòi gặp bố.