Buối lề kỷ niệm ngày thành lập trường hòm nay quy tụ rất nhiều người thành còng.
Thế nhưng người có bản lĩnh nhất ẩt hắn chính là Hoắc Minh, thật ra Đinh Tranh còn định xin anh, thuận tiện lôi kéo mối quan hệ.
Nhưng Hoắc Minh đã mang ôn Noãn rời đi.
ở bãi đỗ xe, bên trong xe.
Hoẩc Minh từtừthât đai an toàn, nghiêng người nhìn về phía ôn Noãn.
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế ngồi, khóe mắt hơi ướt át, nhìn vê phía ngoài đầu xe.
Rõ ràng, những hình ảnh trên video đã khiến cô xúc động.
Mối tình đầu, sao mà dễ quên cho dược?
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ
nhàng vuốt ve tay lái: “Hoài niệm lẳm sao?1
“Không có!”
“Không có thì sao nhìn em lại như sắp khóc tới nơi vậy, hửm?”
Ôn Noãn nói không nên lời.
Ngón tay Hoắc Minh nắm chặt, sau đó anh dẫm nhẹ chân ga phóng xe đi.
Xe chạy được một hồi, ôn Noãn phát hiện ra điếm không thích hợp, dây không phải đường về nhà cũng không phải đường tới còng ty anh, có đành hỏi: “Anh đưa em đi đâu?”
Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Chung cư hồi trước chúng ta ở”
Ôn Noãn đoán ra anh muốn làm cái gì, cảm thấy có hơi mâu thuần: “Hoắc Minh, chuyện của em và Cố Trường Khanh đã qua rất nhiều nãm, anh không thể vì một đoạn video mà tức giận với em được”
Anh không nói gì.
Tới đèn đỏ ngã tư đằng trước, anh lấy một điếu thuốc lá ra khỏi hộc đế đồ, cúi đầu châm lửa.
“Ôn Noãn, anh ghen tị!”
Ôn Noãn giật mình.
Hoắc Minh chỉ nói ra mấy lời này rồi tập trung lái xe, chạy thẩng tới dưới lầu chung cư kia.
Ôn Noãn không chịu xuống xe.
Hoắc Minh cởi đai an toàn, ghé vào bên tai cỏ lấm bấm: “Tự đi xuống xe hay là đế anh ôm em xuống?”
ôn Noãn có hơi giận dồi, xuống xe rồi đi trước anh.
Hoắc Minh đóng sầm cửa xe một cái, thong thá ung dung đi theo sau cò, còn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay.
Mở cửa vào chung cư, ôn Noãn quay (Tâu lại hỏi anh: “Hoâc Minh, tóm lại anh muốn…”
Còn chưa nói xong, cò đã bị anh nắm lấy cổ tay, đè lên vách tường ở lối vào.
Hai thân thế dán chặt bên nhau một cách thân mặt.
Dù cho là vợ chồng nhưng đang ban ngày ban mặt, thế này cũng kích thích quá mức.
Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, giương mắt nhìn anh: “Hoắc Minh?”
Hoăc Minh vuổt ve khuôn mặt mịn màng của cò, giọng nói rất khàn: “Chỉ có đôi lời muốn hỏi em mà thòi.”
Anh nói xong, dùng một tay rút cà vạt của mình trói lấy tay cò.
Sau đó cò bị ném lên chiếc ghế sò pha mềm mại.
ôn Noãn giãy giụa, bò dậy, quỳ gối trên sô pha, tức giận đến mức thốt ra lời mắng chửi: “Hoắc Minh, anh hỏi chuyện kiếu này hả?”
Hoắc Minh nửa quỳ ở cỏ trước mặt, vuốt nhẹ mặt cò.
Anh cười nhẹ.
Sau đó người đàn õng đứng dậy đi tới trước quầy rượu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua, cuối cùng chọn hai bình rượu vang đỏ khá lâu năm, loại rượu vang đỏ dễ say nhưng không nặng lắm…
Rất thích hợp để phụ nữ uống.
Anh cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng.
Dây lưng vòng quanh vòng eo thon châc, hai cái đùi vừa dài vừa thẳng, cực quyến rũ phụ nữ.
Lúc này, chủ nhân của cặp chân dài cầm bình rượu vang đỏ đi tới, nửa quỳ ở trước mặt cô, ưu nhã rót hai ly rượu, ôn Noãn cho rằng anh muốn rót rượu cho cô uống, cắn mõi: “Hoắc Minh, anh muốn biết cái gì, em nói cho anh nghe hết!”
Anh lắc nhẹ ly rượu vang: “Anh muốn nghe lời nói thật.”
Nói xong, anh uống non nửa ly rượu.
Yết hầu nhảy lên nhảy xuống ờ trước mặt cò vò cùng mê người, cực kỳ có mùi vị của đàn ông.
Ánh mằt của ôn Noãn nhìn thẳng.
Đỏi mõi đỏ của cò hé mở, giọng nói khàn khàn vò cùng gợi cảm: “Hoăc Minh…”
Anh thừa cơ hòn cò, thăm dò vào bên trong cặp mòi mềm, đút ngụm rượu vang tinh khiết dây hương thơm cho cò, ôn Noãn không chịu nên ngửa dâu kháng cự, thân thế người đàn ông không ngừng tới gần…
Rượu vang đỏ nhiễm lên da thịt tuyết trắng của cò.
Tô điếm màu đỏ thầm.
Áo sơ mi tơ lụa cò mặc trên người ướt đầm, dán sát vào thân thể đẩy đà, võ cùng thu hút người đàn ỏng. Hoằc Minh ghé sát bên mõi cò, nhẹ lấm bấm: “Uống thêm một chút nữa rồi anh sẽ hỏi em.”
Ôn Noãn không chịu nổi anh như vậy, thấp giọng khóc thút thít.
“Hoắc Minh, anh đừng như thế.”
Anh cầm lấy chén rượu đặt bên môi cò, bảo cô ngoan ngoãn uống hết.
Cò khỏng chịu, anh vừa dỗ dành vừa đút cho cò.
Ôn Noãn vừa khóc vừa kéu…
Nửa giờ sau, cả người ôn Noãn như vừa ngâm mình trong một thùng rượu vang đỏ, da thịt trắng tuyết nay nhiễm màu đỏ hồng, cặp mỏi đỏ vì hòn quá nhiều đã hơi sưng lên…
Cò say khướt, dựa người vào sò pha, dây trói trên tay đã không cánh mà bay từ lâu.
Hoâc Minh cúi người, hỏn vợ từng chút một.
Biểu cảm của ón Noãn tan ra.
Anh bất mãn nhẹ nhàng cằn một cái sau tai cò: “Anh đẹp hơn hay là Cố Trường Khanh đẹp hơn?”
Ôn Noãn say.
Cò muốn ngủ nhưng Hoắc Minh vần cứ không chịu.
Cò khó chịu ôm lấy cổ anh, giọng nói ấm ức: “Anh đẹp hơn.”
Nụ hòn của người đàn ông dời đến cằm, tiếp tục tra kháo cò: “Hai người đã đi tới bước nào rồi?”
Lúc hỏi ra miệng, chính anh cũng ngẩn ra.
Sau đó anh mới hiếu đây chính là điều mà anh luôn muốn hỏi.
ôn Noãn bất mãn hòn ngược lại anh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Hoắc Minh, sao anh không hôn em?”
Anh giữ chặt cằm cò, không cho cò cử động.
Trong mẳt ôn Noãn ướt át lóng la lóng lánh, cả người đã chìm vào sắc dục, thật ra đã lâu rồi cò không hề thể hiện khát vọng anh, cò vần luôn lãnh đạm trong đời sống vợ chồng.
Trán Hoắc Minh đổ mồ hôi, từng giọt to như hạt đậu rơi xuống
Nóng đến mức ôn Noãn muốn kêu …
Anh ỏm lấy vòng eo nhỏ của cò, lại hỏi thêm một lần, ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt, lấm bấm: “Chỉ hòn thòi, khòng làm gì khác!”
Hoẳc Minh òm lấy cò.
Anh chôn mặt vào cần cổ cò, lặng im hồi lâu, anh mới thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ… em vẩn còn thích hắn ta sao?”
ôn Noãn như đã rượu tỉnh.
Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay tinh tế vỗ vê xoa năn cổ anh, khàn giọng nói: “Không thích.”
Hoắc Minh bẳt đau hôn cô.
Anh rất dịu dàng, hôn cô từng chút một, hòa tan cô.
Anh bế ngang cò lén rồi đi vào phòng ngủ.
Rượu vang đỏ khiến khăn trải giường cũng phải nhiềm màu tình yêu, ôn Noãn ở trên đó nở rộ chìm sâu… Đã lâu Hoắc Minh chưa được tận hưởng trọn vẹn như bây giờ, thậm chí anh còn không muốn dừng lại, chỉ muốn mãi mãi thê’ này cho tới khi già.
Khi sóng tình hạ xuống đã là lúc chạng vạng.
Ôn Noãn tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng mờ mờ, võ cùng an tĩnh.
Cõ nằm bên gối.
Dù đã uống say nhưng cò vẫn nhớ rõ Hoằc Minh đã yêu cô thế nào, mà chính bản thân cò đã nỗ lực ra sao…
Hai bình rượu vang đỏ khiến cò bùng cháy.
Tâm trạng của ôn Noãn vò cùng phức tạp.
Cô không thể phân biệt được chuyện xây ra vào ngày hòm qua chỉ đon thuần là nhu cầu của cơ thế hay khòng.
Cửa phòng ngủ kéu lén kẽo kẹt rồi bị mở ra, ánh sáng tràn vào bên trong.
Hoắc Minh đi vào, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nhéo mặt cò, dịu dàng nói: “Đã muốn dậy chưa, Hoắc Tây gọi mấy cuộc hỏi mẹ rồi.”
Ôn Noãn liếc anh một cái, cỏ ôm chăn dậy.
Đầu còn choáng váng.
Thân thế Hoắc Minh vò cùng thoải mái, tính tình cũng tốt hơn, dán vào trán cõ nhẹ giọng nói: “Rời giường trước rồi về nhà ngủ, nhé?”
Ôn Noãn khom lưng nhặt chiếc áo sơ mi tơ tằm lên.
Cái này mặc làm sao được?
Hoằc Minh cười nhẹ, đi vào phòng quần áo chọn một quần cho cò, rồi lại tự tay hầu hạ cò mặc đồ.
Ôn Noãn không phải không bực.
Nhưng tóm lại bọn họ vẩn là vợ chồng, nếu chí vì chuyện trên giường mà cãi nhau ồn ào sẽ chỉ khiến người ta chế giễu, hơn nữa cò cũng thoải mái…
Cò chải mái tóc dài màu trà, nhẹ giọng cảnh cáo: “Sau này không được ép em uống rượu nữa.”
Hoắc Minh gác cằm lên đâu vai cô, khẽ ừ một tiếng.
Hôm nay là niềm vui ngoài ý muốn.
Bình thườnq sao anh nỡ…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK