Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lan Thính đã đoán trước được việc bố Khương phản đối.

Bởi vì trong vòng giao thiệp của bọn họ, việc một người cháu đích tôn như anh đi cưới một người phục vụ là chuyện khủng khiếp đến nhường nào!

Khương Lan Thính đã qua tuổi phản nghịch từ lâu, anh không phải người sẽ đối nghịch với người nhà của mình, cũng không phải là người không thích phụ nữ xinh đẹp.

Chỉ có điều, anh nghĩ một tâm hồn thú vị mới là thứ quan trọng hơn!

Nhưng bố anh nói vậy cũng có lý, về phần nuôi dạy con cái, anh nghĩ hẳn là nên để một mình anh tự dạy… Còn về Tống Thanh Thanh, cứ để cô ấy làm những chuyện mình thích đi!

Khương Lan Thính đứng thẳng hai chân, trông như sắp rời đi.

Ông Khương gọi anh lại: "Anh đi đâu? Đi hẹn hò với con bé phục vụ kia à?"

Thấy con trai không vui, ông Khương cố dịu giọng lại: "Lan Thính, không phải là bố phân biệt nghề nghiệp, nhưng con bé này chắc là còn chưa học đại học đúng không? Con bé không môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, mà kết hôn không môn đăng hộ đối thì không hạnh phúc đâu! Ban đầu anh thấy mới mẻ vậy thôi, nhưng ở bên nhau lâu ngày, hai đứa có gì để giữ vững tình cảm và cuộc hôn nhân này? Con bé đó thì chẳng sao cả, vì khuôn mặt và thân phận của anh đủ để mê hoặc con bé đó cả đời, nhưng còn anh thì sao, Lan Thính à, qua mười năm nữa… Thậm chí chỉ hai năm nữa thôi cũng đủ để anh chán ngấy con bé đó rồi, làm sao anh còn thấy con bé đó thú vị nữa? Anh chỉ còn đau đầu vì con bé không thể dung nhập vào vòng xã giao của mấy vị phu nhân, anh chỉ còn bực mình với con bé vì bị chuyện nhà làm cho vướng chân mà thôi!"

Khương Lan Thính thu lại sự bất cần của mình.

Anh bình tĩnh nói nghiêm túc: "Nhưng hiện tại con thích cô ấy! Bố, con sẽ cân nhắc những chuyện bố nói!"

Ông Khương nghe mà muốn chửi người!

Sau khi con trai rời đi, ông gọi điện cho vợ mình, kể lại chuyện này cho vợ!

Bà Khương nghe xong cũng giật mình sửng sốt.

Bà ấy nói: "Chuyện này không thể được! Cô bé nhà họ Hoắc xinh đẹp như vậy mà nó còn bỏ à?"

Bố Khương tức giận nói: "Tôi thấy nó bị người ta hạ bùa rồi!"

Khương Lan Thính về lại văn phòng của mình.

Anh lấy ra di động nhìn thử, thường vào lúc này, Hoắc Kiều sẽ luôn nhắn anh hỏi tối nay có về nhà không?

Đa phần anh đều không trả lời tin nhắn, chỉ khi nào về anh mới nhắn lại một câu.

Bây giờ nghĩ lại, hình như nửa năm qua bọn họ cũng không liên lạc gì nhiều có lẽ cô ấy đã đoán trước được bọn họ sẽ chia tay, nên mới bình tĩnh như vậy sao?

Hôm nay không có tin nhắn của Hoắc Kiều.

Khương Lan Thính mở khung trò chuyện với cô, rất lâu sau mới nhập vào mấy chữ: "Cô thích loại trang sức nào?"

Nhưng anh không thể gửi dòng tin nhắn này đi.

Hoắc Kiều đã chặn anh ta!

Khương Lan Thính thấy vậy thì tối sầm mặt, anh nhìn chằm chằm di động rất lâu, sau đó mới bấm gọi vào số cô, ha, số điện thoại cũng bị cô chặn!

Bọn họ chia tay rồi, cô xử lý đúng là gọn gàng dứt khoát!

Khương Lan Thính vốn định kệ luôn, nhưng ngẫm lại, anh vẫn phải duy trì phong độ đàn ông, dù sao phải đi xin lỗi cô, vì vậy anh cầm chìa khóa xe, chuẩn bị lái đến trung tâm thương mại quốc tế để mua một bộ trang sức cho cô, sau đó để Anna đích thân đem qua, vậy là có thể xem như mối quan hệ của bọn họ kết thúc!

Vừa lên xe, anh nhận được cuộc gọi từ Tống Thanh Thanh.

Lúc anh tan làm cũng là lúc Tống Thanh Thanh đi làm.

Chất giọng ngọt ngào của cô ta vang lên từ trong điện thoại: “Khương Lan Thính, tối nay có thể tới mười hai giờ em mới tan làm.”

Khương Lan Thính miễn cưỡng nói: “Vậy em nhớ đi ngủ sớm!”

Tống Thanh Thanh khựng lại một lát, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Anh không muốn ra ngoài ăn bữa khuya sao?”

Khương Lan Thính ngẫm nghĩ: “Anh không có thói quen ăn bữa khuya! Trước kia, Hoắc...”

Anh vốn định nói Hoắc Kiều cũng không có thói quen ăn khuya, bởi vì cô sợ béo... Nhưng nói được một nửa anh dừng lại, so sánh bạn gái cũ với bạn gái hiện giờ sẽ khiến anh có vẻ chẳng ra gì, mặc dù không phải anh cố ý làm chuyện đó.

Quả thật Tống Thanh Thanh cảm thấy hơi tổn thương.

Nhưng cô ta điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, nhẹ nhàng nói: “Vậy sáng mai chúng ta đi ăn sáng cùng nhau được không?”

Khương Lan Thính thật sự không muốn ăn bánh quẩy uống sữa đậu nữa, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Để lần sau nhé! Anh sẽ làm đồ ăn mỗi ngày cho em!”

Cậu chủ Khương nói mấy lời âu yếm cực kỳ tự nhiên dễ nghe, Tống Thanh Thanh rất hưởng thụ những lời này, nhưng cô ta không rõ cậu chủ Khương Lan Thính mười ngón tay chưa từng dính nước xuân, còn chưa bao giờ vào phòng bếp, làm sao có thể dậy sớm làm bữa sáng cho phụ nữ?

Nhà họ Khương có khoảng mười người giúp việc, cậu chủ Khương hoàn toàn không cần phải xuống bếp.

Nhưng anh vẫn có thể nói ra những lời âu yếm cứ như rót mật vào tai.

Tống Thanh Thanh nhanh chóng cúp máy, vui vẻ bắt đầu làm việc giữa những tiếng gọi mợ Khương nhà giàu đầy trêu ghẹo của chị em nơi làm.

Khương Lan Thính cũng nghe thấy những tiếng mợ Khương ở đầu bên kia điện thoại.

Anh khẽ nhíu mày, tuy rằng quả thật muốn kết hôn với Tống Thanh Thanh, nhưng anh chưa từng tỏ rõ thái độ, cũng không thích bị người khác trêu chọc như vậy!

Nhưng những gì Tống Thanh Thanh làm từ trước đến nay vẫn còn nằm trong tầm chịu đựng của anh.

Anh nhẹ đạp chân ga, đi đến trung tâm thương mại quốc tế.

Nhưng không ngờ, anh lại gặp Hoắc Kiều ở đó, còn thấy cô đi cùng một người đàn ông... dáng vẻ rất thân mật gần gũi.

Khương Lan Thính chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đàn ông kia.

Người đàn ông đeo thử một chiếc dây chuyền kim cương lấp lánh lên cổ Hoắc Kiều, còn vươn tay điều chỉnh lại cho cô, hành động như thế chắc chắn không thể nói hai người không có quan hệ gì!

Khương Lan Thính im lặng nhìn.

Anh nghĩ: hóa ra cô đã sớm tìm được niềm vui mới, hơn nữa còn là một người đàn ông cực kỳ hào phóng!

Tất cả cảm giác có lỗi trong lòng anh đối với cô biến mất ngay lập tức.

Khương Lan Thính đến gần hai người, rất cẩn thận nói: “Trùng hợp thật đấy! Bạn trai mới à? Không giới thiệu với tôi sao?”

Khi Hoắc Kiều nhìn thấy anh, đôi mắt xinh đẹp của cô bùng lên lửa giận.

Ha!

Cô biết Khương Lan Thính hiểu lầm, dù sao cũng làm tổn thương trái tim của cậu Khương đây rồi, cô chẳng những không giải thích mà còn kéo Trương Sùng Quang lại, choàng lấy cánh tay anh ấy: “Đúng vậy, đây là niềm vui mới của tôi!”

Ngay khi vừa thấy mặt người kia, Khương Lan Thính giật mình sửng sốt.

Vậy mà là Trương Sùng Quang! Anh rể của Hoắc Kiều!

Trương Sùng Quang vừa thấy cảnh này đã hiểu đôi tình nhân trẻ này đang cãi nhau, cuối cùng kéo anh ấy vào thành gian phu!

Anh ấy đưa tay về phía Khương Lan Thính, khẽ mỉm cười: “Lan Thính, lâu rồi không gặp! Sao vậy, cậu quen biết với Hoắc Kiều nhà chúng tôi sao? Nghe giọng điệu vừa rồi của cậu giống như đi bắt gian vậy, hai người đang hẹn hò à?”

Lời này của anh ấy đã làm rõ mối quan hệ giữa Khương Lan Thính và Hoắc Kiều.

Khương Lan Thính cũng không phủ nhận, anh đưa tay ra bắt tay Trương Sùng Quang: “Chúng tôi mới chia tay hôm qua!”

Trương Sùng Quang gật đầu: “Hóa ra là chia tay rồi à! Sao không dẫn bạn gái mới đến đây? Chẳng lẽ cậu lại lừa dối bạn gái mới nữa à?”

Khương Lan Thính: ...

Hoắc Kiều nghe xong thì cười thầm, cô tháo dây chuyền trên cổ xuống, nói với Trương Sùng Quang: “Kích thước dây này vừa đẹp! Chị ấy chắc sẽ thích chiếc này lắm!”

Trương Sùng Quang đang định tặng quà cho Hoắc Tây, nhưng anh ấy muốn tạo một bất ngờ nho nhỏ nên đã dẫn Hoắc Kiều đến đây mang thử.

Trương Sùng Quang gọi nhân viên đến, yêu cầu gọi lại.

Anh ấy không muốn làm phiền cặp người yêu cũ này, nhưng trước khi đi vẫn không quên đâm Khưng Lan Thính thêm dao nữa: “Lan Thính cũng đến mua quà nhân lễ tình nhân à? Định mua mấy món vậy?”

Khương Lan Thính ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi đi mua quà chia tay!”

Trương Sùng Quang sờ sờ cằm, gật đầu một cái với Hoắc Kiều: “Kiều Kiều nhà chúng tôi có giá lắm đấy! Đừng lấy thử rẻ tiền ra để tự làm xấu mặt mình!”

Khương Lan Thính là người lăn lộn trên thương trường, đã từng thấy qua bản lĩnh của Trương Sùng Quang từ lâu, nhưng vẫn không thể ngờ được lại có thể độc miệng đến mức đó. Đợi đến khi Trương Sùng Quang đi rồi, anh nhìn sang Hoắc Kiều, giọng điệu cũng dịu đi chút ít: “Cô thích gì? Tôi mua cho cô!”

Hoắc Kiều tựa người vào quầy.

Dáng người cô cao ráo, hôm nay lại đi đôi bốt cao cổ, hai chân trông dài miên man hơn gấp bội.

Khương Lan Thính nói xong, cô thờ ơ lắc đầu: “Chia tay rồi còn mua cái gì nữa!”

Cô nói xong thì định bỏ đi!

Khương Lan Thính bắt lấy tay cô, anh nhíu mày: “Đừng làm càn nữa!”

Hoắc Kiều cười: “Không nhận quà của anh là làm càn à? Khương Lan Thính, trước đây tôi ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt anh là vì tôi thích anh, bây giờ anh lừa dối tôi mà còn muốn tôi nghe lời anh? Không phải anh có vấn đề thì tôi đúng là có vấn đề rồi!”

Nói xong, cô cười lạnh: “Trên đời này làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy, lừa dối người khác rồi chia tay còn đòi thoải mái trong lòng, có cần tôi đến làm phù dâu cho hôn lễ của anh luôn không? Khương Lan Thính, tôi là người rộng lượng như vậy à?”

Khương Lan Thính bỗng dưng nhẹ giọng hỏi: “Tối qua cô khóc sao?”

Hoắc Kiều khẽ hất tay anh ra.

Cô im lặng một lát rồi thấp giọng nói: “Khương Lan Thính, anh có biết anh đang làm gì không? Sau khi chia tay không làm phiền nhau là phép lịch sự tối thiểu đây! Anh quan tâm tôi, để ý tôi đến vậy, còn định tặng quà cho tôi... sẽ làm người khác hiểu lầm! Nếu đã chia tay thì nên dứt khoát rõ ràng đi, nam nữ đã có người yêu thì đừng đến tìm nhau nữa, tôi không quan tâm chuyện của anh và con ả kia, anh cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa! Chia tay rồi... chúng ta chính là hai người xa lạ.”

Hoắc Kiều nói xong liền xoay người rời đi.

Cô đi không một chút lưu luyến, không phải là cô không còn thích anh một chút nào, mà là cô là người bị bỏ rơi. Nếu đã không được yêu, vậy thì ít nhất cô cũng phải giữ lại một chút tự trọng cho mình!

Cô thà khóc một mình còn hơn bất kỳ sự an ủi giả tạo nào từ anh.

Cô sẽ không dây dưa với bọn họ, cũng sẽ không tranh giành gì với cô gái tên Tống Thanh Thanh kia! Lúc Khương Lan Thính ngoại tình với người kia sau lưng cô, cũng là lúc mối quan hệ giữa anh và cô... kết thúc!

“Hoắc Kiều.”

Khương Lan Thính gọi cô từ phía sau, cô dừng bước, nghe anh nói: “Tôi từng thật lòng thích cô! Tôi cũng thừa nhận vì quen nhau quá lâu nên cảm thấy nhàm chán! Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với cô, nhưng chỉ là cảm xúc nhất thời thì không đủ!”

Hoắc Kiều ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.

Một lát sau, cô cầm một tách cà phê từ nhân viên bán hàng đứng ở bên cạnh, đi đến trước mặt Khương Lan Thính giơ tay lên... đổ xuống từ đầu anh!

Hoắc Kiều cười lạnh: “Khương Lan Thính, anh đúng là tên cặn bã đúng lý hợp tình!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK