Minh Châu mím môi.
Một lúc sau cô cố làm ra vẻ hào hứng: "Em muốn ê kíp dừng vài ngày thì sẽ dừng vài ngày, em vẫn còn có chút năng lực này mà."
Nếu như lời này được nói lúc trước thì Lục Khiêm còn tin.
Nhưng Minh Châu của hiện giờ sẽ không làm như vậy nữa.
Nhưng Lục Khiêm lại là người đàn ông khôn ngoan biết điều, ông biết rõ cô cũng chẳng có ê kíp nào để quay về nữa, nên ông không hỏi nữa.
Minh Châu thêm chút náo nhiệt: "Ăn thêm đi, ăn chừng đó sao đủ?"
Lục Khiêm nhìn vào cô vô định.
Tiểu Lục Thước vẫn còn đang ở bên cạnh, da mặt Minh Châu sắp bị đốt luôn rồi, quả thật cô không đỡ nổi.
Lục Khiêm cười nhàn nhạt và húp hết nửa bát cháo.
Ăn xong thì người đều lấy lại năng lượng.
Tuy không thể đi lại quá nhiều, nhưng đã giảm sốt, dựa vào thành giường vẫn có thể chơi đùa với Tiểu Lục U.
Giường bệnh khá lớn.
Tiểu Lục U bò khắp bốn góc giường, con bé xem đây là khu vui chơi, bố cũng chiều chuộng cô bé.
Cuối cùng cô gái nhào vào lòng của ông.
Tiểu Lục Thước nhét bình sữa vào cho cô bé.
Cô nhóc đang vùi vào trong lòng bố thoải mái uống sữa.
Lục Khiêm nhẹ nhàng sờ vào gương mặt của con bé, trong lòng thư thái hơn nhiều.
Nửa cuộc đời trước của ông đi tìm tiền tài danh vọng.
Nửa đời sau của ông lại suýt nữa mất mạng.
Trong những ngày tháng đen tối đó, ông chưa từng nghĩ đến ông sẽ có ngày như hôm nay.
Vợ, con trai, còn có cả đứa con gái yêu thương này nữa.
Lục Khiêm ngước mắt lên đối diện với Minh Châu.
Ông khẽ nói: "Minh Châu, cảm ơn em."
...
Đang lúc tình cảm mặn nồng thì vang lên tiếng gõ của phòng bệnh.
Minh Châu đi mở cửa.
Cửa mở ra cô sửng sốt, thế nào mà lại là nhóm người của ông Dịch.
Dĩ nhiên là còn có cả cô Hồ.
Vẻ mặt Minh Châu không thoải mái, cô Hồ cũng không thoải mái, lúc này ông Dịch là người phát ngôn, ông ta cười ha ha nói: "Nghe nói sức khỏe của Lục Khiêm đang bệnh, nên mấy người chúng tôi đến thăm, vốn tưởng anh ấy thê thảm lắm, không ngờ lại có giai nhân bên cạnh, lại còn có thêm hai đứa nhóc đáng yêu nữa, không tệ, không tệ, đúng là không tệ lắm."
Minh Châu nghe không quen với tác phong kiểu này.
Cô nghĩ, Thư ký Liễu đi đâu rồi, anh ta là người thích hợp nhất để ứng phó.
Cô có khó chịu đến đâu thì cũng không thể đánh mất chừng mực khiến mọi người cười nhạo, dù sao không phải là lúc trẻ nữa.
Minh Châu cười nhàn nhạt: "Vào đi, tinh thần anh ấy ổn hơn nhiều rồi."
Ông Dịch cầm túi to túi nhỏ, đi với một nhóm bảy tám người bước vào.
Dĩ nhiên ông ta biết cách xã giao nên sẽ không gượng gạo được.
Rõ ràng người không thoải mái nhất là cô Hồ, vốn dĩ hôm nay cô ta không muốn đến, là ông Dịch đảm bảo nói rằng: "Trường hợp như hôm nay không đi, vậy lúc nào mới đi? Qua ải này thì sau này mọi người đều là bạn bè bình thường, cô nghĩ xem bộ phim này cô còn muốn quay hay không thì tiền đồ của cô vẫn nằm trong tay cháu gái của Lục Khiêm là Ôn Noãn, quan hệ của cô và Ôn Noãn không tệ, nhưng tôi nghe nói Ôn Noãn thương Hoắc Minh Châu như em gái, cô có thể ngồi yên xem mợ của mình đau lòng hay sao?"
Nên cô Hồ đã đến.
Nếu không, thật sự da mặt của cô ta không dày như vậy đâu.
Đang lúc không thoải mái, Minh Châu lại gọi cô ta lại: "Bọn họ đàn ông nói chuyện với nhau, chúng ta đi tìm một nơi để ngồi đi."
Cô Hồ là người từng trải.
Cô ta nghi ngờ Minh Châu không muốn thấy cô ta, muốn tách cô ta ra không để cô ta gặp Lục Khiêm.
Nhưng Minh Châu rất đàng hoàng đứng đắn.
Vào đến trong sảnh của tiệm cà phê ở dưới lầu, hai cô gái lần lượt gọi cà phê đá, ngón tay dài mảnh của Minh Châu ôm lấy thành ly một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Chị Hồ, tôi phải nói một câu xin lỗi với chị về chuyện lần trước."
Cô Hồ cực kỳ ngạc nhiên.
Cô ta ngầm hớp một ngụm cà phê: "Cô đừng nói vậy, là tôi không chừng mực."
Minh Châu đắn đo một lúc rồi nói: "Cho dù tôi không tin anh ấy, thì tôi cũng nên tin chị, chị là người có quan hệ thân thiết với chị dâu của tôi, nếu như chị có ý đồ riêng thì chị dâu cũng sẽ không qua lại với chị, vì vậy tôi nói là do lần trước tôi nghĩ nhiều, tôi làm ầm lên với Lục Khiêm, lại không cẩn thận bác bỏ đi thể diện của chị, thế nên tôi thực sự xin lỗi."
Cô Hồ là một người tinh tế.
Cô ta buộc tóc lại và cũng rất lịch sự: "Cô cũng giống như em gái tôi, đừng nói lời xa lạ như thế.”
Minh Châu mỉm cười.
Cuộc nói chuyện dừng lại tại đây.