Minh Châu trở về thành phố B.
Cò cứ nghĩ là sẽ rất lâu không gặp lại, thế nhưng mới về được một tuần thì Lục Khiêm đã đến.
Khi đó là vào ban đêm, cò nhận được điện thoại của ông: “Ra ngoài cửa đi!”
Hả!
Tim cò đập thật nhanh, ông đến thành phố B?
Cò cầm điện thoại vẫn chưa ngắt máy, nhanh chóng thay bộ váy khác rồi xuống lầu. Dưới lầu, Hoắc Chấn Đòng vần còn chưa ngủ, đang ngồi đọc báo, thấy dáng vẻ của con gái nhỏ thì thuận miệng nói: “Trễ thế này rồi còn đi đâu?”
“Lâm Lãng gọi đi ãn khuya.” cỏ nói xong thì chạy vụt ra ngoài.
Hoắc Chấn Đông lắc đầu, con bé này!
Một chiếc Lotus màu đen đang đậu trước cửa nhà họ Hoắc.
Lục Khiêm mặc bộ đồ màu đen đứng tựa vào cửa xe hút thuốc, cơ thế như hòa lẩn với màn đém, thấy Minh Châu chạy ra thì nhẹ nhàng mở hai tay, cỏ tự nhiên nhào vào, tựa đầu lén vai ỏng, chóp mũi là mùi hương dễ chịu của ông.
Hồi lâu sau, cô nũng nịu: “Suýt nữa là anh làm em bỏng rồi!”
Lục Khiêm cười cười vứt thuốc lá, cúi đau hòn lên môi cô.
Cò hơi sợ hãi, dù sao đang trước cửa nhà mình.
Rõ ràng Lục Khiêm cũng e dè, chỉ hòn một cái đã nhét cô vào trong xe.
Minh Châu chậm rãi kéo dây an toàn, mắt sáng lên: “Chúng ta đi đâu?”
Thật ra cô định hỏi có phải là đến khách sạn hay không, nhưng hỏi như thế thì chủ động quá, cứ như cỏ không kịp chờ nối muốn “làm” vậy.
Lục Khiêm quay sang nhìn cò.
Một tuần không gặp, õng nhớ cô da diết nên hòm nay mới cố rút ra chút thời gian.
Ông cầm tay cò, giọng khàn khàn: “Đến thì biết!”
Minh Châu ngoan ngoãn “ồ” một tiếng.
Xe thế thao màu đen vụt nhanh trên đường, ước chừng một tiếng sau thì dừng trước một căn hộ cao cấp trên đường Quảng Nguyên.
Nơi đây nối tiếng với giá nhà đắt đỏ, bảo mật riêng tư rất tốt.
Nghe nói chỉ có ông trùm trên thương trường và minh tinh mới mua được.
Lục Khiêm dẫn cô lên Tâu.
Đẩy cửa ra, là một căn hộ chừng một trăm hai mươi mét vuông được trang hoàng xa hoa, lúc này trong phòng đang chiếu một bộ phim đen trắng, điệu hát của người da đen rất khác lạ.
Minh Châu cởi áo khoác, nhìn ngó khắp nơi.
Lục Khiêm cứ để cò tùy ý nhìn, ông vào nhà bếp rót sữa bò cho cò.
Cò nhìn xong thì vào bếp ôm lấy ông từ phía sau, giọng điệu bất an: “Lục Khiêm, chổ này là sao?”
Cò rất sợ sẽ trở thành nhân tình của õng.
Cho dù ông chưa kết hòn, nhưng phụ nữ được nuỏi bẽn ngoài không được còng khai thì vẫn chỉ là nhân tình.
Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Uống sữa đi.”
Cõ lắc dầu, hiếm khi cứng rắn đòi ông một câu trả lời hợp lý.
Lục Khiêm sờ tay cò, giọng đè nén: “Minh Châu, tạm thời anh không thế cho em một cuộc hôn nhân đúng nghĩa, thậm chí không thế còng khai nắm tay trên đường lớn, nhưng dù sao chúng ta cũng không thể cứ gặp nhau ở khách sạn, vậy bõi nhọ em quá. Anh biết em xem nơi này là gì, nhưng Minh Châu này, anh chưa từng nghĩ như thế… Em cứ xem nơi này là nhà, anh là chồng em, ở đây anh chỉ là chú Lục của một mình em”
Đây là chuyện tốt nhất ông có thể làm trong lúc này.
Một nơi bí mật, ông sẽ cố dành thời gian đến bên cạnh cò.
Đến khi tình trạng Tiểu Hoắc Tây ổn định hơn thì bọn họ mới có thế còng khai.
Ông nói xong, Minh Châu hơi xấu hồ.
Tâm trạng cô khác hẳn, vừa ngại ngùng vừa vui mừng.
Đây là nhà chú Lục cho cô.
Lục Khiêm biết đã dổ được cõ gái nhỏ rồi, dịu dàng nói: “Anh có đặt hai con thỏ trong phòng ngủ, là thư ký Liễu nhờ người ta xếp hàng mua đấy, có thích không?”
Cô vừa dựa vào ỏng vừa bày tỏ: “Em thích anh hơn!”
Lục Khiêm kéo cô tử đằng sau ra òm vào lòng, hòn một lát thì cò giãy giụa đòi ãn khuya, õng vồ nhẹ vào mông cò: “Ăn được quá nhỉ, mà sao không thấy tí thịt nào.”
Thật ra cô sinh hoạt rất lành mạnh, eo thon, nhưng chỗ cần thịt thì cũng không thiếu.
Lục Khiêm rất thích.
Ông cam tâm tình nguyện làm bữa khuya cho cò, cò thì cứ lượn quanh người òng, cuối cùng hỏi sao không thấy thư ký Liều ở đây.
“Em muốn anh ta cứ ở đày?”
Lục Khiêm vừa nói vừa cười: “Thế lúc chúng ta làm chuyện kia cũng cho anh ta xem?”
Minh Châu tức phát khóc.
Ông thật không biết xấu hổ, ỷ lớn tuổi bắt nạt người ta.
Quậy phá một hồi thì Lục Khiêm ôm cò gái nhỏ ngồi lên quầy bếp nhìn mình nấu hoành thánh cho cô.
Người đàn òng từ nhỏ tay không dính nước xuân nay lại cảm thấy ở cạnh cò làm những chuyện thế này cũng vò cùng hạnh phúc, còn thú vị hơn đi chơi suốt đêm ở câu lạc bộ hay nghe cỏ Hồ hát.
Ông nhớ lần trước Minh Châu hỏi tại sao òng không kết hòn.
Óng nghĩ, không phải là vì bận rộn hay vì thân phận, mà là vì trước khi gặp cò, òng chưa tìm được người khiến mình thật sự muốn yên ổn.
Trước giờ Lục Khiêm cứ cho là dù mình có lập gia đình thì cũng sẽ chọn người vợ khòn khéo linh hoạt, nhưng duyên phận đến, người nọ lại hậu đậu hơn thế nhiều, thậm chí còn không biết làm gì.
Chỉ biết quấn lấy òng gọi chú Lục.
Chỉ biết nũng nịu, không vui là không có lý lẽ gì!
Nhưng cô như thế lại khiến ông cảm thấy vui vẻ, không hề có lý do gì!
Lục Khiêm rất thương Minh Châu, ông không chỉ xem cỏ như vợ bé nhỏ mà còn xem cô như trẻ con, ngoại trừ thính thoảng hay trêu chọc cò, đa phần đều chiều cõ.
Ăn xong bữa khuya, cò nhận ra ông mệt mỏi nên chủ động muốn rửa bát.
Lục Khiêm không để cò đụng nước.
Tuổi tác lớn hơn cò rất nhiều nên tự động phải bù đắp ở những mặt khác, ông rất cưng chiều cô, cảm thấy Minh Châu ở cùng mình tuyệt đối không thế kém khi ở nhà họ Hoắc, nếu như thế thì khác nào nói người làm chồng như õng không có tài cán gì.
Chỉ mất một buổi tối, Minh Châu đã xem nơi này là nhà.
Nhưng đém nay cò không về thì phải gọi về nhà, cuối cùng phải nhờ Lâm Lăng nói giúp.
Đêm khuya, cô gọi điện xong thì về phòng ngủ.
Lục Khiêm đã tắm xong, mặc áo tắm nằm trên giường, dường như đã ngủ.
Minh Châu nhìn thấy õng mệt mỏi hơi đau lòng, không muốn đánh thức ông nên len lén nằm xuống bên cạnh, nhưng vừa nằm xuống thì óng đã tỉnh, nhẹ nhàng ôm cò vào lòng.
Lục Khiêm nhẹ nhàng sờ eo thon của cò: “Gọi điện xong chưa?”
Cò “ừ” một tiếng.
Lục Khiêm lại ôm cỏ chặt hơn, sau đó cúi đau xuống sát mặt cò, quanh bọn họ đều là nhịp thở hổn hển nóng hổi làm người ta động
lòng.
Giọng õng khàn khàn: “Làm một lần được không?”
Ông vừa nói vừa với tay mở tủ đầu giường, lấy một cái hộp nhỏ đặt lên gối.
Giây sau cò đã bị ông đè lên gối hòn lấy.
Minh Châu thương xót ông, không phải cò không muốn, chỉ là cò nhìn ra được õng rất mệt mỏi… cò khòng nỡ đế òng lao lực nẽn ôm lấy eo õng, nói: “Cái kia của em tới!”
Lục Khiêm ngơ ngác.
Sau đó sóng mũi cao vút của ông nhẹ nhàng cạ lên mặt cò, cười lên.
Khỏng có mùi vị gì cá.
Minh Châu đỏ bừng mặt kéo tóc ỏng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ôm nhau trò chuyện thôi! Cũng không nhất định phải làm chuyện đó.”
Lục Khiêm không miễn cưỡng.
ông lại õm lấy cõ, giả vờ than thở: “Sau này không được kéo tóc anh nữa, kéo đứt thì chú Lục sẽ xấu đi đấy!”
Nói tới nói lui, ông vẩn để ý tuổi tác.
Minh Châu cười nhạt, ôm eo ông mềm nhũn hỏi: “Có thế ở lại bao lâu?”
Lục Khiêm sờ đầu có: “Chiều mai phải đi!”
Sáng mai có cuộc họp.
Bọn họ cũng chỉ có đêm nay để âu yếm nhau nên ông vó cùng quý trọng.
Cò rất thất vọng.
Nhưng cò quan tâm óng, có thể câm nhặn được Lục Khiêm trân trọng mình, đã làm tất cá mọi thứ có thế cho cò rồi, cò biết thời gian rảnh của ông đều dành cho mình.
Cò mơ mơ màng màng vùi đau vào cổ ông ngủ mất.
Chú Lục, thật sự đã thành chồng rồi…
Trời còn chưa sáng thì Lục Khiêm đã dậy, ông đánh thức cõ dặy làm hai lần.
Làm xong, Minh Châu mệt mỏi ngủ mất.
Lục Khiêm tinh thần sảng khoái tẳm vội một cái, lại làm bữa sáng cho cò, tiện tay làm luôn cả bữa trưa, cô chỉ cần hâm lại là được.
Ông làm xong hết thảy thì vào phòng ngủ ngồi ở mép giường.
Cò vần đang ngủ.
Lục Khiêm bóp mặt cò, giọng trầm thấp và dịu dàng: “Tối sẽ về ăn cơm với em rồi mới về thành phố c, em khoan hãy về nhà.”
Cò nửa tỉnh nửa mê “ừm” một tiếng.
Lục Khiêm lại hôn cò một cái thật khẽ rồi mới đi.
Lúc lên xe, thư ký Liễu cố ý chọc: “Nấu cơm giặt giũ cho cò gái nhỏ mà ngài còn vui vẻ như thế?”
Lục Khiêm vuốt phẳng quần tây, bày ra vẻ không quan tâm: “Cô gái nhỏ giận dồi, phải dỗ dành chút thòi, có gì đáng mừng đâu.”
Thư ký Liều chỉ cười.
Anh ta thật lòng vui thay óng, người ngoài bốn mươi còn thích một cô gái nhỏ, sao không đáng vui vẻ chú?
Thư ký Liều la ó muốn ké niềm vui.
Lục Khiêm nghĩ ngợi rồi hào phóng cho anh ta một căn nhà ởthành phố c trong khu đất mà nhiều người không dám mơ đến.
Đến cả tài xê’ cũng được Lục Khiêm sằp xếp cóng việc cho đứa con.
Những chuyện này thế hiện sự bảo bọc của õng với Minh Châu.
Người bên cạnh kín miệng thì cò mới được an toàn…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK