Một lát sau, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Anh không cố gắng bước đi bình thường trước mặt cô, chân anh bây giờ rất đau, què rất nặng... Đi rất khó khăn rất chật vật, nhưng anh nghĩ chỉ cần bọn họ không ở bên nhau, chút chật vật này có đáng là gì đâu!
Sau lưng, hai mắt Hoắc Tây hơi ẩm ướt.
Lúc Trương Sùng Quang không nhìn thấy, cô bỗng dưng che mặt lại... Có lẽ, không riêng gì Trương Sùng Quang không chấp nhận được sự không hoàn mỹ của anh, mà ngay cả Hoắc Tây cũng không chấp nhận được, cô không thể chấp nhận là bởi vì quá khứ anh chói mắt như vậy, bây giờ lại vì một chút lòng tự trọng đáng thương mà đẩy cô ra.
Nếu đó là những gì anh yêu cầu, Hoắc Tây nghĩ, cô sẵn sàng cho anh vậy.
Trương Sùng Quang trở lại phòng ngủ.
Đóng cửa lại, anh thở hổn hển không ngừng, nước nhỏ dưới chân làm bẩn thảm anh cũng không thèm để ý.
Chân trái đau nhức kịch liệt, anh cũng mặc kệ, đi thẳng đến phòng thay đồ rồi lấy quần áo cho Hoắc Tây thay.
Cô yếu ớt như vậy, cảm lạnh sẽ phát sốt.
Nhưng mở tủ quần áo ra, chẳng nơi nào cô có thể mặc, thuần một màu đều là đồ cho nam.
Ngón tay thon dài xuyên qua tủ quần áo, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi màu xám và một cái quần đùi thể thao, để cho cô xử lý trước đêm nay rồi sáng mai hằng để thư ký Tần đưa một bộ quần áo tới.
Trương Sùng Quang cầm quần áo, lại khập khiễng đi đến phòng khách.
Trong hành lang yên tĩnh.
Đêm mưa triền miên, anh đi trên hành lang không người, trái tim cũng lặng lẽ hòa tan.
Đêm nay bọn họ chia tay, quyết liệt, nhưng hiện tại anh lại trộm được một chút thời gian ở chung... Hoắc Tây không nữa, cô nguyện ý ngủ lại nơi này.
Trương Sùng Quang cảm thấy mình, giống như tên biến thái, ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể cũng rất thành thật.
Đẩy cửa phòng khách ra,
Hoắc Tây còn đang ở phòng khách, phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy ào ào, hẳn là cô đang lau thân thể... Trương Sùng Quang im lặng nghe, kìm lòng không đậu sinh ra rất nhiều tưởng tượng.
Anh và Hoắc Tây đã làm vợ chồng nhiều năm,
Trên người cô mỗi một tấc da thịt, anh đều rất quen thuộc, so với cô anh càng quen thuộc thân thể của cô hơn.
Cổ họng không nhịn được lăn lộn.
Nhưng anh không đi vào, rất có phong độ đặt quần áo cần thay ở trên giường lớn màu trắng, cô vừa đi ra là có thể nhìn thấy.
Anh xuống lầu, phân phó người hầu nấu một chén canh gừng, đưa cho Hoắc Tây.
Thím Vương lưu loát nói: “Đã chuẩn bị rồi, thời tiết này bài trừ khí lạnh. Ông chủ ngài cứ yên tâm là được rồi.”
Trương Sùng Quang gật đầu, trở lại phòng ngủ của mình.
Bãi lộn xộn đầy đất đã được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, anh kinh ngạc ngồi trên sô pha, một lát lại khẽ vuốt môi mình, thì thào nhả ra mấy chữ: “Anh Sùng Quang.
Trong chốc lát, anh hoảng hốt nở nụ cười.
Anh tắm rửa rồi nằm lên giường nhưng không tài nào ngủ được, không khí ban đêm khi bên Hoắc Tây đều là vị ngọt.
Anh lăn qua lộn lại.
Trong bóng tối, anh nghe thấy tiếng mưa triền miên bên ngoài, anh nghe thấy tiếng người hầu lên xuống, thỉnh thoảng còn có tiếng đóng cửa cách vách... Những thứ này, đều là bởi vì có Hoắc Tây.
Hoắc Tây...
Ước chừng một giờ sau, người giúp việc gõ cửa vội la lên: “Ông chủ ngài mau đi xem, hình như bà chủ phát sốt rồi, sờ rất nóng.
Trong lòng Trương Sùng Quang rùng mình.
Anh lập tức xốc chăn đứng dậy, đi theo người hầu đến phòng cho khách, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn đầu giường, ánh đèn mờ mịt... Hoắc Tây lẳng lặng nằm ở trên giường, tóc đen trải đầy trên gối trắng như tuyết.
Cô nhắm chặt hai mắt, trên mặt cũng có chút ửng hồng không bình thường.
Nhìn rất không thoải mái.
Trương Sùng Quang lập tức ngồi xuống giường, đưa tay thăm dò nhiệt độ trán cô, rất nóng, ít nhất là 39 độ.
Trương Sùng Quang chậm rãi thu tay lại.
Anh nói với người giúp việc: “Gọi điện thoại cho bác sĩ Trịnh bảo anh ấy tới, còn nữa, mang rượu trong hòm thuốc tới đây.
Người hầu vội vàng làm ngay.
Đúng lúc này, Hoắc Tây tỉnh lại.
Cô nằm yếu ớt, đáy mắt mang theo một tia hồng nhạt,
giống như là không hoàn toàn tỉnh táo và bị bỏng... Có lẽ là rất khó chịu, tay cô nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng bắt được ngón tay Trương Sùng Quang.
Giọng cô như mèo con, kêu một tiếng: “Trương Sùng Quang, em khó chịu”
Ngón tay cô rất nóng, nhiệt độ nóng rực từ đầu ngón tay truyền đến trái tim Trương Sùng Quang, vừa vui mừng vừa đau đớn.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: “Đã gọi bác sĩ rồi, lát nữa anh giúp em xoa cồn hạ nhiệt độ, sẽ đỡ hơn rất nhiều”