Ngày hôm sau, Ôn Noãn đến căn hộ.
Cô gọi thợ đến thay rèm cửa sổ lại như cũ, những bình hoa, đồ trang trí cô mua tất cả đều bỏ vào thùng rác!
Quần áo trang sức cô mặc và không mặc, tất cả đều đóng gói, gửi đến nhà đấu giá.
Tất cả những thứ liên quan đến Ôn Noãn đều được dọn sạch sẽ.
Bao gồm cả Morning Dew!
Chỉ trong một ngày, căn hộ này đã không còn dấu vết gì của Ôn Noãn, giống như cô chưa từng xuất hiện ở đây...
Cuối cùng, Ôn Noãn nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch là chó hoang dưới lầu, lúc trước vì lấy lòng cô nên Hoắc Minh mới nhặt về, mấy ngày cô không có ở đây, Tiểu Bạch bữa đói bữa no!
Ôn Noãn đưa Tiểu Bạch đi...
Cô và Hoắc Minh ở bên nhau hơn nửa năm, chỉ để lại con chó kia.
Còn năm mươi triệu, trang sức, quần áo và chiếc Morning Dew mà anh cho, cô đổi chúng thành tiền, quyên góp cho một quỹ từ thiện.
Sau khi làm xong hết thảy, chân Ôn Noãn đau râm ran, nó nhắc nhở cô rằng tình yêu này thật nhảm nhí đến cỡ nào.
…
Hai ngày sau, Hoắc Minh làm việc ở văn phòng luật, anh mới thắng một vụ kiện chấn động quốc tế.
Đúng ngay lúc đời người đang nở rộ.
Thư ký Trương gõ cửa đi vào.
Cô ấy đưa cho Hoắc Minh một lá thư rồi khẽ nói: “Hôm qua cô Ôn tới, bảo tôi chuyển cái này cho luật sư Hoắc.”
Hoắc Minh nhận lá thư, lấy ra một chiếc chìa khóa từ bên trong.
Là chìa khóa căn hộ của anh.
Anh lẳng lặng nhìn chìa khóa rồi hỏi: “Cô đã ghé qua đó chưa? Cô ấy có mang theo quần áo hay trang sức gì không? Nếu không mang đi, hôm nào cô gửi qua cho cô ấy, một người đàn ông như tôi cũng không cần những thứ đó.”
Vẻ mặt thư ký Trương bối rối.
Hoắc Minh ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
Thư ký Trương thấy khó mở lời nên chỉ úp mở: “Buổi tối ngài trở về sẽ biết, tóm lại, cô Ôn đã dọn đi rồi!”
Mặc dù Hoắc Minh cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không để trong lòng.
Anh bận rộn đến mười giờ đêm mới lái xe về.
Anh nghĩ đến căn hộ tối om, không có ai chờ anh về, cũng không có ai nấu cơm cho anh nên anh không muốn đi lên.
Anh ngồi trong xe hút một điếu thuốc rồi mới lên lầu.
Khi Hoắc Minh vào nhà, mở đèn lên, nhìn mọi thứ trước mắt, da đầu anh tê dại, lỗ chân lông khắp người dường như đều mở ra một cách kỳ lạ!
Anh đã sớm quen với căn nhà mà Ôn Noãn từng trang trí!
Nhưng bây giờ, nơi này đã trở về như cũ! Như căn phòng mẫu, lạnh lẽo lại rất phù hợp với gu của anh, nhưng không có một chút hơi người nào.
Hoắc Minh bỏ áo khoác xuống, anh bắt đầu tìm kiếm.
Phòng ngủ, nhà bếp, phòng khách... thậm chí cả phòng tắm.
Anh đã tìm khắp mọi nơi, không có thứ gì thuộc về Ôn Noãn, cũng không có thứ gì cô từng sử dụng, cô lau sạch mọi dấu vết của mình ở đây!
Hoắc Minh đứng trước cửa sổ sát đất.
Trống trơn, Morning Dew kia cũng bị dọn đi!
Hoắc Minh chợt hiểu ý của Ôn Noãn, cô chẳng những muốn quên anh, mà còn muốn anh cũng quên cô.
Anh nhớ tới ngày đó lúc rời đi, câu nói kia của cô không hẹn ngày gặp lại!
Đột nhiên, trời đất quay cuồng!
Trái tim đau đớn!
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Noãn, muốn hỏi cô một chút, nhưng điện thoại vang lên tiếng máy móc nhân tạo.