Cô có một cậu em trai mới tám tuổi...
Tần Dụ sao có thể chịu đả kích như vậy, cô cảm thấy thật hoang đường. Một người đàn ông chính trực như bố cô vậy mà lại nuôi phụ nữ và sinh con ở bên ngoài.
Chương Bách Ngôn không nói với cô rằng người phụ nữ đó còn nhỏ hơn Tần Dụ hai tuổi.
Lông chưa mọc đủ mà đã chạy theo bố Tần rồi.
Anh đã từng nhìn thấy người này, dịu dàng như nước, dáng vẻ như em gái nhà bên, rất ngoan ngoãn nghe lời... Cô ta luôn đi bên cạnh bố Tần Dụ không nói một lời, bộ dạng coi đàn ông là trời.
Kể từ đó, bố Tần không giấu anh điều gì nữa mà chỉ yêu cầu anh làm việc.
Có lẽ chính vì điều này mà bố Tần không trực tiếp nổi giận trong đám cưới ngày hôm qua mà ngược lại lại gây áp lực lên con gái mình.
Tần Dụ sững người hồi lâu.
Tay cô bám vào tủ giày bên cạnh để không bị ngã, cô hỏi Chương Bách Ngôn: "Chuyện này anh đã biết từ lâu rồi, sao không nói cho em biết?"
Chương Bách Ngôn trả lời cô một cách lý trí: "Bởi vì nói với em thì cũng không thể thay đổi được sự thật. Đứa trẻ đã được sinh ra, hơn nữa cũng được tám tuổi rồi!"
Tần Dụ nhìn anh chòng chọc, nhìn một lúc lâu.
Giọng cô rất nhẹ nhàng: "Bởi vì bố em không quan tâm đến cô ta thì cô ta sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà nhảy lầu, sẽ gây tai tiếng. Giống như Lý Nhàn... phải không?
Cho nên Chương Bách Ngôn, anh cùng cảnh ngộ với bố em mới giúp ông ta làm được việc này."
Tần Dụ nói rồi buồn nôn.
Thế giới của cô trong nửa đầu cuộc đời rất sạch sẽ, bỗng chốc thế giới sụp đổ.
Người đàn ông cô thích ký một hợp đồng hoang đường như vậy với thư ký.
Bố cô hóa ra là một kẻ ngụy quân tử thích ra vẻ đứng đắn. Những ngày được cho là đi công tác đều là lúc quấn quýt với phụ nữ trẻ tuổi, thậm chí còn sinh con!
Chương Bách Ngôn nhẹ giọng nói: "Người phụ nữ đó đã từng là học trò của ông ấy."
Tần Dụ chạy ra ngoài.
Cô chạy đến bồn rửa trong phòng tắm, nôn ói dữ dội, điên cuồng nôn khan, trong lòng nóng như lửa đốt, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cô cảm thấy ghê tởm.
Chương Bách Ngôn đi đến phía sau cô, cô ngước mắt nhìn anh trong gương, anh bình tĩnh nói: "Tốt nhất đừng nói với mẹ em, có thể bà ấy không biết chuyện này!"
Sắc mặt Tần Dụ tái nhợt, môi run run...
Cô bám chặt vào bồn rửa để không bị ngã, dù thế giới của cô đã sụp đổ từ lâu nhưng cô vẫn không muốn ngã xuống trước mặt Chương Bách Ngôn.
Chương Bách Ngôn biết cô đang nghĩ gì, anh nói nhỏ: "Tần Dụ, anh khác với bố em!"
Tần Dụ nở nụ cười hoảng hốt.
Cô lẩm bẩm: "Có gì khác chứ? Nếu khác thì tại sao Lý Nhàn lại nghĩ luẩn quẩn mà nhảy lầu?”
Nếu anh chưa từng hứa hẹn gì, hoặc không có hành vi có thể khiến người ta suy nghĩ lung tung, thì làm sao một cô gái lại có thể có những suy nghĩ điên rồ như vậy về một người đàn ông đã có gia đình, làm sao có thể lấy cái chết ép anh chỉ vì muốn làm người yêu của anh?
Trong thời gian bọn họ ký hợp đồng, thời điểm Chương Bách Ngôn không có phụ nữ giải tỏa ham muốn, cô không tin rằng họ chưa từng chạm vào nhau khi ở riêng...
Cổ họng Tần Dụ nghẹn lại, khàn khàn nói: "Anh dám nói anh chưa từng chạm vào cô ta không? Anh có dám nói anh chưa từng có quan hệ thể xác với cô ta không?"
Chương Bách Ngôn không lên tiếng.
Im lặng đôi khi là ngầm thừa nhận...
Đúng, nó thực sự đã xảy ra!
Mặc dù anh chưa bao giờ phát sinh quan hệ với Lý Nhàn, nhưng thỉnh thoảng khi đi xã giao, cô ta cũng từng hầu hạ anh... Đêm đó, anh nửa say nửa tỉnh, mắt vẫn mở.