“Ôn Noãn, dường như chúng ta đều bất lực quá.”
“Đều yêu người không nên yêu!”
……
Bạch Vi thất vọng về Diêu Tử An, đối với cô ấy Cảnh Sâm cũng chỉ là một người bạn giường.
Thế nhưng ngủ lâu rồi cũng sẽ có cảm tình.
Cô ấy không muốn tham gia vào chuyện tình cảm nữa nhưng dường như cũng không thể thoát ra.
Bạch Vi đỏ mắt: “Ôn Noãn, tớ đã như vậy, cậu phải lấy chồng cho đàng hoàng!”
Ôn Noãn biết cô ấy uống nhiều rồi.
Vì tránh khó xử trước mặt người khác, Ôn Noãn cầm di động của cô ấy gọi điện cho Cảnh Sâm. Ban đầu Cảnh Sâm tưởng là Bạch Vi, nói thẳng: “Chừng nào thì cô về thế, cái tay tôi đánh bài đến chán rồi mà vẫn không thuận tay, thua trắng không ít tiền.”
Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng: “Tôi là Ôn Noãn, Bạch Vi có hơi say, anh tới đón cô ấy được không?”
Cảnh Sâm lập tức ném bài Poker đi.
“Ở đâu, tôi lập tức tới liền.”
Cảnh Sâm tới rất nhanh, đã gần tất niên rồi mà anh ta cũng không mặc quá nhiều quần áo, luôn có hương vị áo mũ chỉnh tề sẵn sàng lột bỏ.
Hơn nữa trên người anh ta còn có mùi nước hoa của phụ nữ.
Theo bản năng, Ôn Noãn không thích.
Cảnh Sâm thấy cô thì lại vô cùng nhiệt tình, sau khi đón lấy Bạch Vi cứ một câu chị dâu hai câu chị dâu.
Ôn Noãn lạnh lùng nói: “Tôi và Cảnh Từ đã kết thúc, về sau không cần gọi tôi như vậy.”
Cảnh Sâm nhìn Ôn Noãn, cười.
Chuyện Cảnh Từ ở trong nhà lật quậy điên lên anh ta không hề nói tới, dù sao cũng là việc xấu trong nhà. Nhưng anh ta vẫn có thể nói đùa một hai câu với cô.
“Mặc kệ là Cảnh Từ hay là Hoắc Minh, cô cũng là chị dâu của tôi!”
Ôn Noãn vẫn lạnh lùng đáp lời: “Chuyện của tôi không cần anh lo.”
Cô nhìn Bạch Vi, nhẹ giọng lại: “Anh đối xử với Bạch Vi tốt một chút.”
Cảnh Sâm ngây ra.
Trong ấn tượng của anh ta, Bạch Vi là một người phụ nữ lỗ mãng ngốc nghếch, mà tính tình Ôn Noãn lại quá lạnh lùng, không cảm nhận được hương vị tình người, không ngờ rằng cô lại rất quan tâm tới Bạch Vi.
Cảnh Sâm ‘ờ’ một tiếng, đưa Bạch Vi rời đi.
……
Ôn Noãn tiễn Bạch Vi, quay lại rửa tay.
Gia cảnh Diêu Tử An lớn mạnh mà nhân cách lại chẳng ra gì! Trên người Cảnh Sâm cũng có không ít tật xấu của con ông cháu cha, thế nhưng ngay cả là vậy, cô vẫn hy vọng anh ta có thể che chở cho Bạch Vi.
Ôn Noãn lo lắng cho Bạch Vi.
Cô đứng một mình ở lối đi nhỏ phía trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm thành phố B hồi lâu.
Đêm nay là giao thừa, nơi nơi vô cùng náo nhiệt, thế nhưng … Cũng có rất nhiều người không có chốn quay về.
*
Điện thoại của Hoắc Minh cũng tới ngay vào lúc này.
Giọng nói của anh trong đêm đông trở nên dịu dàng khó tưởng.
“Cần anh đi lên không?”
Ôn Noãn không muốn quá dính người, càng không muốn cuộc sống cá nhân và công việc lẫn lộn vào nhau, cô nhẹ giọng nói: “Một lát là xong, anh ngồi trong xe chờ tôi một chút.”
Hoắc Minh cười nhẹ nhàng.
Mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên, cô cảm thấy chắc chắn là vì cô đã uống rượu vang đỏ.
Lúc xuống lầu đã sắp mười giờ đêm.
Chiếc Bentley vàng kim của Hoắc Minh ngừng ở dưới lầu khách sạn còn anh thì đang đứng phía dưới đèn đường, khó có khi thấy anh không hút thuốc.