Sau một thời gian dài chờ đợi, một vật thể màu trắng khổng lồ phát ra âm thanh ầm ầm vang vọng khắp đất trời sau khi được đốt lửa, bay lên giữa màn sương trắng.
“Thành công rồi! Bay lên rồi!”
Mọi người nín thở, vui mừng khôn xiết.
Bốn năm, vô số ngày đêm, cuối cùng cũng thành công.
Minh Châu chăm chú nhìn tên lửa bay lên trời, một tầng sương mù lại hiện lên trong đôi mắt cô, cô biết đây là tâm huyết của Lục Khiêm.
Cô vui thay ông.
Giờ phút này, cô rất muốn nói với ông một tiếng, chúc mừng!
Xuất thân của cô hơn người, chưa bao giờ cảm thấy kích động như thế này, không liên quan đến tình yêu.
Cô nhẹ nhàng hôn đứa trẻ trong lòng: “Mẹ đưa con đi tìm bố!”
Tới chỗ vắng người, cô gọi điện cho Lục Khiêm, thế nhưng không có ai nghe máy.
Minh Châu nghĩ hẳn là do ông đang bận rộn nhiều việc, liền gọi điện thoại cho thư ký Liễu.
Thư ký Liễu nghe máy, giọng rất lớn: “Minh Châu, tìm ông Lục sao?”
Minh Châu ừ một tiếng.
Cô nói: “Tôi đang ở hiện trường phóng tên lửa đây! Chú Liễu, Lục Khiêm ở đâu vậy? Bây giờ tôi đi tìm ông ấy!”
Thư ký Liễu ở đầu dây bên kia rõ ràng cứng đờ lại.
Một lát sau, anh ta mới đè giọng xuống, nói: “Có lẽ là ông Lục đang có việc rồi! Hay là thế này, tôi xếp xe đưa cô và cậu chủ nhỏ về nhà họ Lục trước nhé, đợi ông Lục xong việc rồi sẽ về với hai người.”
Minh Châu không muốn như vậy.
Hiện tại cô chỉ muốn gặp Lục Khiêm, đúng lúc này tín hiệu điện thoại lại không tốt, ngắt máy.
Cô dứt khoát đi hỏi nhân viên công tác.
Dễ dàng hỏi được địa điểm.
Thước Thước sợ mẹ mệt, trượt xuống dưới, nắm tay mẹ tung tăng vui vẻ.
Minh Châu cảm thấy con trai nhỏ nhà mình đã trưởng thành rồi!
Mãi đến khi đến trước khán đàn, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười, thế nhưng khi cô đứng bên dưới ngẩng mặt nhìn lên người đàn ông kia, cô lại ngây ngẩn cả người.
Lục Khiêm ở đó.
Nhưng ông không chỉ có một mình.
Trong lòng ông đang ôm một cô bé vô cùng xinh xắn, nhìn có vẻ rất thân mật, đứng bên cạnh ông là một bóng dáng quen thuộc, nếu đó là người khác, có lẽ Minh Châu sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng người này lại là Lam Tử Mi!
Lúc này, ông đang ôm cô bé kia, cô bé kia còn hôn lên mặt ông.
Mà ông lại nhìn lên bầu trời đêm, nhẹ nhàng nói chuyện cùng Lam Tử Mi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng khó nói nên lời.
Minh Châu và ông đã dây dưa với nhau nhiều năm.
Cô cũng đã từng trải qua những khoảnh khắc đau lòng tuyệt vọng.
Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như giây phút này!
Đứa trẻ kia là của Lam Tử Mi nhỉ!
Lục Khiêm ôm cô bé trên tay, đứng cùng với người yêu cũ, vậy mà lại giống một nhà ba người. Trong một thời khắc quan trọng như thế này, ông lựa chọn đứng cùng Lam Tử Mi.
Đúng rồi, không phải Lam Tử Mi đã bị thuyên chuyển đến thành phố T sao?
Minh Châu đã quên cả nói chuyện, cũng không chất vấn, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, Tiểu Thước Thước cũng nhìn thấy.
Trẻ con nhiều khi rất nhạy cảm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé xị xuống, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với mẹ: “Mẹ đừng khóc!”
Đúng lúc này, Lục Khiêm nhìn xuống dưới sân khấu.
Ông nhìn thấy Minh Châu
Cô đang khóc…