Hoắc Doãn Tư nói xong, bầu không khí trở nên vi diệu.
ở chỗ huyền quan, sắc mặt Lý Tư Ỷ tái nhợt như tờ giấy, cô ấy vẫn siết chặt quà tặng cho An Nhiên và bọn nhỏ trên tay.
Cố Vân Phàm lẳng lặng nhìn cô ấy chăm chú.
Hoắc Doãn Tư lại cười nói: “ôi chao, sao còn đứng đấy? Đã lâu không gặp rồi… Đúng là có rất nhiều lời muốn nói, vừa ăn vừa trò chuyện đi!”
Lý Tư Ỷ vẫn đứng ngây ra đó, An Nhiên khẽ vổ tay cô ấy.
Lúc này, Hoắc An An chạy tới.
Mấy năm nay con bé ít khi gặp Lý Tư Ỷ nhưng vẫn khá thân thiết với cô ây. Nhóc con trắng nõn ngọt ngào gọi dì, còn kéo tay dì đi tới nhà ăn.
Cố Tư Kỳ nhìn mà đỏ mắt.
Con bé nhìn cHoắc An An chằm chằm , ghen tỵ đến nỗi mắt bốc hỏa, Hoắc An An thấy vậy càng kéo nhiệt tình hơn.
Tám người ngồi gần đầy bàn ăn dài.
Hoắc Doãn Tư lấy đi chai rượu trên quầy rồi
lấy bốn ly nhỏ ra, nói với cố Vân Phàm: “Lát nữa bảo tài xế đưa mọi người về, hiếm khi tụ tập, uống vài ly đi!”
Không biết là cổ ý hay vô tình, Hoắc Doãn Tư xếp cho Lý Tư Ỷ ngồi đối diện với cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm vốn định từ chối nhưng sau khi thấy người ngồi đối diện thì đối ý, cười khẽ đồng ý:” Được thôi! Nhâm nhi vài ly cũng chẳng có gì to tát.”
Bốn ly nhỏ xếp thành một hàng, rót đầy nửa ly Brandy rồi chia cho mọi người.
An Nhiên nói: “Tư Ỷ không thể uống rượu.”
Mấy năm trước, Lý Tư Ỷ đòi sống đòi chết vì Cố Vân Phàm, uống rượu nhiều đến nỗi dạ dày bị hỏng, cho nên sau này không thế uống nữa.
Hoắc Doãn Tư cụp mắt, cười khẽ: “Một ly thôi mà, không sao đâu.” Nói xong, anh ấy vẫn muốn đưa ly rượu cho Lý Tư Ỷ.
Nhưng giữa đường bị cố Vân Phàm giật lấy.
Ông ta hờ hững nói: “Dạ dày cô ấy không tốt, tôi uống thay cô ây.”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ: “Bao nhiêu năm rồi,Tổng giám đốc cố vẫn vẫn thương hương tiếc ngọc như xưa.”
Anh ấy buông tay, cố Vân Phàm đang định lấy ly rượu thì bị Lý Tư Ỷ giật lấy. Đầu ngón tay hai
người vô tình chạm vào nhau, cảm xúc ấm áp khiến cả hai hoảng thần, nhất là cố Vân Phàm.
Dưới ánh đèn, Lý Tư Ỷ khẽ hé môi đỏ, giọng khàn khàn: “Không phiền ông cố lo lắng! Chỉ là một ly rượu nhạt, không cần phiền người khác.”
Ánh mắt Cố Vân Phàm sâu không lường được.
Ông ta nhìn Lý Tư Ỷ, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn buông ra.
Lý Tư Ỷ bưng ly rượu trong suốt, vội vã uống một hơi cạn sạch. Giây phút rượu cay nồng chảy vào cổ họng như đưa cô ấy trở về trước đây, khiến cô ấy sặc đến khó chịu, khổ sở.
Lý Tư Ỷ không biết vì sao cố Vân Phàm còn trở về thành phố B.
Chẳng phải người đàn ông này đã chọn sống ở thành phố H rồi à?
Lý Tư Ỷ không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa… Uống xong một ly lại nhìn sang Hoắc Doãn Tư, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn uống thêm một ly nữa.”
Nhưng Hoắc Doãn Tư đã lấy rượu lại.
Anh ấy cười nói: “Hay là thôi đi. An Nhiên không cho đáu.”
Quả nhiên, An Nhiên vổ nhẹ Lý Tư Ỷ: “Đừng uống nữa. Khó chịu lại phải đến bệnh viện.”
Lý Tư Ỷ cũng xem như nghe lời, rút tay lại.
Bàn ăn chìm vào im lặng, đến khi mấy đứa nhỏ cãi nhau ‘âm ĩ mới khiến bầu không khí sinh động lên, Hoắc Doãn Tư cũng vừa dùng cơm vừa trò chuyện với cố Vân Phàm. Mấy người đàn ông nói chuyện công việc còn An Nhiên và Lý Tư Ỷ thì nói chuyện phụ nữ.
Cố Vân Phàm bỗng hỏi: “Mấy năm nay cô sống có tốt không?”
Lý Tư Ỷ giật mình. Trên bàn cơm tổng cộng có bảy người, sáu người còn lại đang đố dồn ánh mắt về phía cô ấy, Lý Tư Ỷ buộc phải trả lời, chỉ đành nói: “Cũng tạm, đang trau dồi thêm một ngoại ngữ không mấy phố biến… tiếng Hungary.”
Cố Vân Phàm nhìn Lý Tư Ỷ nói chuyện, nhìn rất chăm chú.
Lúc này ông ta dời mắt, mỉm cười nói: “Rất tốt! Thật hâm mộ cuộc sổng tự do, không có gì ràng buộc của cô, có thế đi thăm thú các nơi trên thế giới.”
Lý Tư Ỷ cũng cụp mắt cười nhạt, cô ấy nói: “Tôi cũng rất hâm mộ Tổng giám đốc cố có vợ có con, gia đình đầm ấm… À, xin lỗi, không nên nhắc tới chuyện đau lòng của ông.”
Cố Vân Phàm không nói tiếp, chỉ nhìn Lý Tư Ỷ bằng ánh mắt sáu hơn.
Lúc này, Tư Kỳ chạy tới chỗ bố mình, gương mặt nhỏ xinh đẹp dán lên cánh tay ông ta, hỏi: “Con chưa từng gặp mẹ. Chị ơi, chị gặp mẹ em rồi sao? Nghe nói mẹ rất xinh đẹp.”
Sao Lý Tư Ỷ có thể chưa gặp chứ?
Không chỉ gặp mà cô ấy còn từng bị bà cố tát nữa kìa!
Chỉ có điều người cũng đã mất rồi, không thể so đo với một đứa trẻ được, hơn nữa còn là một đứa trẻ rất xinh xắn, Lý Tư Ỷ cảm thấy con bé rất giống cố Vân Phàm.
Nhưng cô ấy không muốn tỏ ra quá thân thiết khiến cô bé sinh ra ảo tưởng, cứ bám theo gọi mình chị.
Vì thế Lý Tư Ỷ vô cảm nói: “Chưa từng gặp!”
Bé con Tư Kỳ lập tức buồn bã.
Lát sau, cô bé cụp mắt, cảm xúc chạm đáy: “Mẹ con mất rồi, sau này cũng không gặp được chị.”
Lý Tư Ỷ: “…”
Cô bé ngước lên nhìn Lý Tư Ỷ, đôi mắt đen láy rưng rưng, tuy rằng da dẻ trắng nõn nhưng lại khá gầy, làm người ta nhìn thấy mà yêu thương, ít nhất Lý Tư Ỷ không thể thật sự nhẫn tâm.
Cô ấy ngấn người nhìn cô bé.
Không ngờ lúc này cố Vân Phàm cũng đang nhìn Lý Tư Ỷ. Trong đôi mắt ông ta có thứ gì đó nồng đậm đến nỗi không thế hòa tan, Lý Tư Ỷ vội vàng dời mắt, mặt nóng bừng.
Cô ấy hận mình không biết cố gắng, rõ ràng có thể lạnh lùng hơn.
Chẳng phải chỉ là một ông chú từng ngủ với nhau nhiều năm trước thôi sao, một kẻ kém cỏi từng kết hôn mấy năm con cũng đã có rồi, bây giờ còn góa vợ, mình cần gì bị ông ta ảnh hưởng?
Kế tiếp, Lý Tư Ỷ trò chuyện với An Nhiên, Hoắc An An cũng mắt sáng rực dính lấy Lý Tư Ỷ.
Cô bé còn ngồi trên đùi Lý Tư Ỷ, đòi cô ấy đọc truyện tranh cho mình nghe.
Bình thường Hoắc An An đâu có dính người như vậy. Cùng lắm cũng chỉ muốn khoe khoang trước mặt bạn nhỏ cố Tư Kỳ, làm giảm oai phong của cô bé mà thôi… Chút tâm tư này của Hoắc An An làm sao qua mắt bố cô bé được, Hoắc Doãn Tư cười thâm.
Quả thật, bạn nhỏ cố Tư Kỳ tức giận rồi.
Mắt cô bé tóe lửa, như bé khủng long phun lửa.
Vì sao Hoắc An An có chó mà mình lại không?
Vì sao Hoắc An An có dì mà mình không có
chư?
Tuy nhiên cô bé sắp có Coca rồi, cũng muốn cả dì nữa, hơn nữa cô bé chỉ cần bé này.
Bạn nhỏ cố Tư Kỳ ngẩng đầu lên nhìn bố… Cố Vân Phàm hiểu con mình đến mức nào chứ, vừa nhìn đã biết cô bé nghĩ gì. ông ta buông ly xuống, dịu dàng xoa đầu cô bé.
Cố Tư Kỳ biết bố đồng ý rồi.
Cô bé dựa vào người bố, nhìn chằm chằm vào Lý Tư Ỷ… Sớm muộn gì cũng là của mình.
Đêm lạnh như nước.
Chim chóc và sâu bọ xung quanh nhà bắt đầu ngủ say. Trong sảnh lớn, ba bạn nhỏ đều đã thấm mệt… Mấy người lớn vần chưa thỏa mãn, nói đúng hơn là chỉ có Hoắc Doãn Tư, Tổng giám đốc Hoắc chưa thỏa mãn.
Những người còn lại ai nấy ôm tâm trạng rối bời.
An Nhiên cảm thấy không thể thoải mái tâm sự với Lý Tư Ỷ. Lý Tư Ỷ đã muốn chạy từ nãy giờ, còn Cố Vân Phàm chỉ cảm thấy đông người quá.
Cuối cùng, cố Vân Phàm đứng dậy: “Con bé buồn ngủ rồi, tôi không làm phiền nữa, tạm biệt.”
Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài.
Trước khi đi, cố Vân Phàm rất phong độ và
có chừng mực hỏi Lý Tư Ỷ: “Cần tôi tiễn cô một đoạn không? uổng rượu xong không tiện lái xe.”
Hoắc Doãn Tư định nói mình sẽ đưa Lý Tư Ỷ về nhưng nhớ lại: “Tôi cũng uống rượu.”
Cố Vân Phàm cười nhẹ: “vẫn là tôi đưa tiện hơn… Cô Lý nhỉ!”
Ông ta nói rất khách sáo, tựa như hai người chưa từng có khoảng thời gian kia, nếu Lý Tư Ỷ từ chối ngược lại có vẻ nhỏ nhen nhưng cô ấy vẫn từ chối: “Cảm ơn Tống giám đốc cổ, tôi gọi xe được rồi.”
Cố Vân Phàm bế con gái, đứng dưới huyền quan.
Đèn hắt lên mặt ông ta, vẫn đẹp như xưa, không hề nhìn ra dấu hiệu của tuối tác mà chỉ tăng thêm sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành.
Ông ta hỏi lại: “Bao nhiêu năm ròi, vẫn chưa buông xuống à?”
Tim An Nhiên hẫng một nhịp.
Đúng là Lý Tư Ỷ không chịu nối kích thích nhất, cô ấy cười lạnh: “Tổng giám đốc cố nghĩ nhiều rồi.”
Cổ Vân Phàm nheo mắt.
Một lúc sau, ông ta nghiêng người, lịch sự nhường phụ nữ đi trước.
Lý Tư Ỷ đi rồi cố Vân Phàm mới theo sau, con gái nằm trên vai ôm chặt cổ bổ… Gương mặt có vẻ kiêu căng nhưng trong lòng rất vui.
Trong sảnh lớn, An Nhiên nói với Hoắc Doãn Tư: “Anh tính trước rồi à?”
Hoắc Doãn Tư xoa cằm, cười khẽ: “Bao nhiêu năm rồi, nói thật… Tư Ỷ vẫn không tiến bộ chút nào. Em xem, trước kia một cổ Vân Phàm đã ăn sạch cô ấy rồi, bây giờ lại có thêm một người. Đứa trẻ kia rất giỏi quấn người.”
An Nhiên nghe vậy rầu rĩ, thở dài rồi đi ra tiễn khách.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen đậu trước bãi đỗ xe, tài xế vịn cửa sau cho cố Vân Phàm đặt con gái lên ghế trẻ em. Sau khi cô bé ngồi ngay ngắn ông ta mới đứng lên nói với Lý Tư Ỷ: “Lên xe đi.”
Lý Tư Ỷ do dự nói: “Tôi ngồi bên ngoài.”
Cổ Vân Phàm nhìn cô ấy thật sâu, sau đó vẫn lên xe trước, sau đó Lý Tư Ỷ mới lên theo.
Sau khi lên xe cô ấy mới nhận ra hai người ngồi gần nhau đến mức nào, gần như là mông kề mông. Hơn nữa trong không gian có hạn, cô ấy còn có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương.
Mùi thuốc lá lẫn với mùi kem cạo râu tươi mát.
Mùi hương rất đặc trưng!
Thậm chí giống hệt với trước đây, Lý Tư Ỷ vẫn còn nhớ năm đó khi họ còn ở bên nhau, cô ấy rất thích chôn mặt vào hõm cố ngửi mùi hương của người kia. Mỗi khi làm cố Vân Phàm nhột, cô ấy sẽ bị trừng phạt đến chết đi sổng lại, ngọt ngào gọi chú Cố ơi.
Nhớ tới chuyện xưa, mắt Lý Tư Ỷ lại rưng rưng.
Cô ấy quay sang nhìn ra ngoài cửa số, không muốn nhìn thấy người kia, cũng không muốn bắt chuyện trước.
Cổ Vân Phàm không nói chuyện với Lý Tư Ỷ.
Sao khi xe chạy ông ta thả lỏng ngả ra lưng ghế, Lý Tư Ỷ không muốn chạm vào người kia nên ngả người về phía trước nhưng không lâu sau đã mỏi, bèn điều chỉnh tư thế.
Bỗng có một bàn tay bắt lấy cánh tay cô ấy, bị kéo ra phía sau.
Được dựa vào lưng ghế thoải mái nhưng Lý Tư Ỷ lại cứng đờ, càng không dám quay sang nhìn mặt Cố Vân Phàm, cỏ ấy có thể tưởng tượng ra được ánh mắt người kia chắc chắn rất trong trẻo, đầy tính công kích.
“Sợ tôi đến vậy? Tôi không có ý gì khác, chỉ
đi chung trên một chiếc xe mà thôi, có cần xa lánh tôi như vậy không?” Tuy ông ta đang hỏi nhưng giọng điệu lại rất đỗi dịu dàng.
Lý Tư Ỷ hờ hững đáp: “ông cả nghĩ ròi. ông Cố bớt tự mình đa tình đi. Từ… Rất nhiều năm về trước, chúng ta đã phủi sạch quan hệ với nhau rồi.”
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bàn quyền. Tiểu thuyết này do tamlinh247 chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK