Sao Khương Lan Thính lại không cần con chứ?
Nếu là trước đây anh chỉ mang 50% kỳ vọng đối với cuộc hôn nhân này, nhưng bây giờ đã có con, anh không muốn ly hôn, cũng không muốn chia tay.
Phần lớn đàn ông đều giống nhau, một khi đã có gia đình có con cái thì không muốn thay đổi nữa.
Quá khứ của họ quả thật đã xảy ra nhiều chuyện không vui.
Thế nhưng, một sinh mệnh bé nhỏ đã xuất hiện trong cuộc hôn nhân của họ, trước đây anh không quan tâm đến hai mẹ con, hiện giờ anh muốn bù đắp, muốn chăm sóc họ.
Anh trầm giọng nói hết quyết định của mình.
Hoắc Kiều không chờ mong, cũng không thấy cảm động, cô cũng không hành động theo cảm tính.
Cô chỉ khẽ nở nụ cười nói: "Khương Lan Thính, anh có thời gian không? Anh lúc nào cũng bận rộn công việc, nói thật, thay vì tin anh thà tôi tin vào tiền của anh còn hơn. Anh thấy đó, chúng ta xa cách nhau đã lâu, tôi đã trở thành con người thực dụng và tầm thường, sức hút giữa hai ta cũng đã không còn từ lâu lắm rồi, bây giờ giữa chúng ta chỉ còn lại một đống hỗn độn trước và sau khi kết hôn mà thôi... Có yêu hay không tôi cũng chẳng còn nhớ nữa."
Khương Lan Thính vẫn muốn nói tiếp.
Tiểu Khương Sanh đói bụng, ôm mẹ bập bẹ: "Măm măm! Măm măm!"
Hoắc Kiều ôm cậu bé, dịu dàng dỗ dành: "Tôi đi pha sữa cho Tiểu Khương Sanh."
Vú em nhanh chóng đi làm.
Khương Lan Thính không nhịn được hỏi: "Em cho con cai sữa mẹ rồi sao? Anh nghe nói có mấy đứa bé uống đến tám tháng tuổi lận."
Hoắc Kiều lườm anh một cái.
Nhận bình sữa từ vú em, cô ngồi trên sô pha, để Tiểu Khương Sanh ôm bình sữa uống, giọng nói thản nhiên: "Anh đang sống ở thời nào vậy? Sữa mẹ sau bốn tháng đã không còn giá trị dinh dưỡng, hơn nữa, làm mẹ cũng có công việc bên ngoài, không thể luôn ở nhà cho con bú được."
Nghe thấy thế, Khương Lan Thính nhịn không được nói: "Công việc bên ngoài của em là đi nhảy nhót xã giao à?"
Hoắc Kiều đáp trả thẳng mặt.
Cô khẽ ừ: "Đúng vậy, phải nhanh chóng tìm bố dượng cho Khương Sanh chứ!"
Khương Lan Thính nổi giận, nhưng anh cũng hết cách với cô, chỉ đành đợi Hoắc Kiều cho con uống sữa xong. Cô ôm con vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng đứa bé, cho đến khi đứa bé ‘ợ’ một cái.
Cô lạnh nhạt nói: "Nuôi một đứa bé đâu phải chuyện dễ dàng? Khương Lan Thính, anh luôn miệng nói anh muốn tôi, muốn con, còn tôi lại thấy tôi cưới anh chẳng khác nào bị góa chồng! Anh là bạch mã hoàng tử người người ngưỡng mộ, không chịu hạ phàm, còn tôi đã trở thành một người mẹ bình thường, không còn là ngôi sao nổi tiếng lung linh sáng chói, nhưng tôi không hối hận."
Bởi vì, cô đã từng yêu anh.
Bởi vì, một sinh mệnh bé nhỏ cũng đáng được nâng niu, bởi vì cô từng nghĩ… Có lẽ cả quãng đời còn lại cô sẽ không thể thích ai giống như Khương Lan Thính nữa, nên cô đã giữ đứa con của anh.
Khương Lan Thính trầm giọng nói: "Vậy bây giờ em đã có bạn trai chưa? Hay đợi đến khi tìm được đối tượng tốt mới quyết tâm ly hôn với anh?"
"Phải xem anh rồi!"
Hoắc Kiều nói rõ: "Chỉ cần anh ký tên, tôi lập tức tìm được đối tượng tốt!"
Anh lại bị cô chọc tức.
Sau đó, anh ôm đứa bé từ trong lòng cô, không quên nhắc nhở: "Em thay đồ đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp!"
Hoắc Kiều vẫn chưa đứng dậy thì Tiểu Khương Sanh đã tè dầm.
‘Xì’ một tiếng, nước tiểu bắn thẳng vào người Khương Lan Thính, ngay vị trí đũng quần, bộ âu phục màu xám bị ướt một mảng lớn... Vừa khai vừa nóng.
Đây là lần đầu tiên Khương Lan Thính ôm đứa bé.
Anh bối rối không biết phải làm gì, đành nhìn Hoắc Kiều: "Tên nhóc này cố ý đúng không?"
Hoắc Kiều thầm sung sướng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ không thèm để ý: "Sao tôi biết? Có lẽ thằng bé không thích anh! Nên cố ý đó."
Ánh mắt Khương Lan Thính sâu thẳm.
Một lúc lâu sau, anh cúi đầu nói: "Anh thấy, chính em mới là người cố ý."
Không hiểu sao câu nói này lại mang một sự thân thiết hiếm hoi.