Cô bảo dì về trước, một mình cô ngồi đợi trên chiếc ghế dài ở bên ngoài.
Một giờ sau.
Có lẽ bên cạnh có thêm một người nhỏ bé nên Lục Khiêm tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy đã cảm thấy trên mặt nóng hầm hập, ông cúi đầu nhìn.
Tiểu Lục U ngủ ngon lành.
Cả cơ thể bé nhỏ nằm trên người ông, hai cái chân béo tròn nhỏ gác hai bên người ông, khuôn mặt đang dán vào dưới cằm còn đang chảy nước miếng.
Chẳng trách ngực ông thở không nổi.
Lại ngước mắt lên đã nhìn thấy Tiểu Lục Thước.
Cục cưng của ông hỏng rồi.
Da mặt Tiểu Lục Thước có vẻ mỏng, bị đôi mắt đanh đá của Lục Khiêm nhìn thấy thì đã đỏ ửng mặt, cậu bé xấu hổ quay đầu đi khẽ nói: “Em gái nhớ bố.”
Hồi trẻ Lục Khiêm cũng là cao thủ tình trường
Dỗ dành con gái rất được, dỗ dành trẻ con càng được hơn.
Đạo hạnh của ông cao thâm, ánh mắt như điện, ông hỏi: “Vậy con không nhớ bố à?”
Nam tử hán mà, đều có thể diện.
Tiểu Lục U không chịu thừa nhận.
Cậu bé hứ: "Nếu có nhớ, con cũng chỉ nhớ ông ngoại họ."
Lục Khiêm nghiêng đầu qua hỏi rất dịu dàng: "Bố không phải là ông ngoại họ của con sao?'
Tiểu Lục Thước càng xấu hổ hơn.
Cậu bé khẽ nhõng nhẽo: "Bố ngủ lâu như thế có cần đi tiểu không? Nếu mà tiểu trên giường thì chắc chắn mẹ sẽ chê bố đấy! Vốn dĩ... vốn dĩ người khác đều bàn tán tuổi tác của bố đã lớn."
Lục Khiêm: "..."
Thằng quỷ nhỏ này, thật muốn ném nó đi mất.
Ông cúi đầu nhìn con bé, Tiểu Lục U đã đổi sang hướng khác.
Cô bé nằm ngang trên bụng của Lục Khiêm.
Đầu và chân đều vùi trong ga giường.
Sau đó còn ngáy nữa, chiếc váy hoa nhỏ cứ lung lay, quá là đáng yêu.
Lục Khiêm hỏi: "Con đặt em vào trong chăn của bố thì làm sao bố đi nhà vệ sinh?"
Tiểu Lục Thước đỏ mặt.
Nhưng cậu bé không nỡ đánh thức em gái, ngủ rất ngon lành, cô nhóc này sao có thể ngủ ngon như thế chứ.
Tinh thần Lục Khiêm tốt lên rất nhiều.
Ông khẽ nhấc người dậy đặt cô nhóc sang một bên gối.
Đừng nói chứ ông thật sự nhớ con bé.
Ông cầm một chiếc áo đắp lên bụng của cô bé.
Ông rút ống truyền dịch ra, nhấc chân xuống giường, tự nhiên khi xuống giường lại hoa mắt chóng mặt.
Tiểu Lục Thước vội vàng đến đỡ ông.
Miệng cũng không tha cho người ta: “Con đã nói tuổi tác của bố đã lớn mà.”
Lục Khiêm cúi đầu nhìn cậu bé, đột nhiên ông cảm thấy, có lẽ đứa trẻ này đã tiếp xúc với Hoắc Minh quá nhiều, hoặc là nghe Hoắc Chấn Đông nói móc người ta nhiều lần, cái miệng này quả thật ghê gớm.
Dĩ nhiên là ông sẽ không bị con trai mình gây khó dễ.
Ông chỉ cười: "Mẹ con không chê là được."
Tiểu Lục Thước khẽ nói: "Con gái đều miệng nói có nhưng lòng thì không."
Lục Khiêm bật cười yếu ớt: “Thằng nhóc này, có vẻ hiểu biết nhiều đấy.”
Khi ông đi vệ sinh cũng không né con trai.
Ngược lại, Tiểu Lục Thước lại đỏ mặt quay đầu.
Tuổi lớn nên không xấu hổ nữa.
Lục Khiêm rửa tay trong nhà vệ sinh ra, Minh Châu đã ở trong phòng bệnh rồi, cô nhìn thấy còn một nửa ống truyền dịch nữa: “Sao lại tự rút ra vậy?”
Lục Khiêm ngồi dựa vào giường khẽ nói: “Cơ thể sắp bị móc sưng lên hết rồi, anh muốn ăn chút gì đó, thanh đạm một chút.”
Minh Châu ừ.
Cô mở bình giữ nhiệt trên bàn ăn ra.
Bên trong có chút cháo trắng và một ít thức ăn nhẹ.
“Chị dâu mang đến bảo đợi anh tỉnh dậy thì ăn.”
Minh Châu bày thức ăn nhẹ ra rồi đi đến dìu Lục Khiêm qua, dù sao Lục Khiêm cũng không nhanh nhẹn được, mất mấy giây mới ngồi xuống hẳn.
Ông ăn một nửa bát cháo nhỏ.
Ông dừng lại nhìn Minh Châu và hỏi: “Không phải em vẫn chưa quay xong phim ở nơi khác sao?”
Minh Châu không muốn nói với ông những việc đó.
Cô nói lang mang: “Đợi anh khỏe rồi em lại đi.”
Lục Khiêm cũng không quá tin: “Thuê địa điểm đều có kỳ hạn, không đợi người đâu, Minh Châu, anh thực sự không sao đâu.”