Lông mày Gố Trường Khanh nhướn lên. Hản nghĩ, có lẽ bị dính lúc ở câu lạc bộ.
Thế là hẳn cười một tiếng để giấu diếm: "Sáng sớm anh đến bệnh viện thay băng, có thể là đã cạ vào người y tá."
Hoäc Minh Châu không hài lòng, nghịch móng tay, có hơi nóng nảy: "Cô y tá đó chắc chắn rất trẻ trung xinh đẹp nhỉ? Lúc cô ta đổi thuốc cho anh thì chắc chăn anh rất hưởng thụ."
Cố Trường Khanh phì cười.
Hắn nhéo má cô ấy: "Em ghen à?"
Hoäc Minh Châu yêu hẳn sâu đậm nên thật không hề nghi ngờ, hắn dỗ dành một lúc thì cô ấy đã bỏ qua chuyện này, dựa
vào vai hẳn với vẻ mặt ngọt ngào.
Ông Hoắc đặt quân cờ xuống, nói: "Là con gái thì nên dè dặt chút!"
Làm sao bố mẹ không hiểu con cái cơ chứ? Hoắc Minh đã nhắc nhở rằng tính cách Minh Châu quá thành thật, sẽ bị Cố Trường Khanh ăn tươi nuốt sống.
Hoäc Chấn Đông lại cảm thấy con gái đơn giản, tìm một người biết tính toán như Cố Trường Khanh cũng là chuyện tốt.
Cố Trường Khanh ung dung qua được ải, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Đúng lúc này, bà Hoäc đi tới, cười nói: "Nếu Hoắc Minh không về thì chúng ta ăn trước, người giúp việc đã chuẩn bị xong rồi."
Hoäc Minh Châu kéo Cố Trường Khanh đứng dậy, thân thiết kéo cánh tay hắn.
Vợ chồng Hoäc Chấn Đông nhìn nhau cười.
Không khí trong phòng ăn rất tốt, Cố Trường Khanh rất biết ăn nói nên được nhà họ Hoäc yêu mến.
Sau bữa ăn, Hoắc Minh Châu kéo hẳn lên tầng hai, vào phòng ngủ của mình.
Sau khi đóng cửa lại, cô ấy chủ động hôn hẳn… Muốn thân mật với hắn.
Nhưng Cố Trường Khanh đang bị thương, buổi sáng vừa làm chuyện đó với người khác, lấy đâu ra sức nữa mà làm? Hơn nữa, hắn cũng không có tâm trạng nên hôn vài cái cho qua chuyện.
Hắn khàn giọng trêu chọc cô ấy: "Đợi thêm vài ngày nữa nhé?"
Hoäc Minh Châu ngượng ngùng. Cô ấy ôm lấy eo hẳn, hít hà mùi hương trên người hẳn: “Thật muốn để anh đi tắm để rửa sạch mùi nước hoa, cơ mà là của y tá thì em cũng không so đo."
Ánh mắt Cố Trường Khanh tối sầm lại.
Đôi vợ chồng chưa cưới ngủ trưa.
Dưới lầu có tiếng xe hơi, có lẽ Hoắc Minh đã về, Cố Trường Khanh nhẹ nhàng gỡ tay vợ chưa cưới ra, đi lên sân thượng đứng nhìn.
Quả nhiên là Hoắc Minh.
Nhiệt độ buổi chiều tăng cao nên anh cởi áo khoác, hiện tại anh chỉ mặc áo sơ mi màu xanh đậm và quần tây, đang đứng phía dưới Cố Trường Khanh nói chuyện điện thoại.
"Ừm! Tôi về nhà trước, khoảng năm giờ sẽ đến đón eml"
"Em thu dọn hành lý đi."
Cả người Cố Trường Khanh căng cứng, hắn biết người đang nói chuyện điện thoại với Hoắc Minh chính là Ôn Noãn.
Ôn Noãn… muốn sống chung với Hoắc Minh?
Lúc này, Hoắc Minh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Trường Khanh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Minh cười khẽ.
Anh dịu dàng nói với người bên kia điện thoại: 'Không gì đầu, tôi gặp người quen thôi! Tôi cúp máy trước… Những đồ. không mang theo được thì lát nữa đi đường rồi mua"
Nói xong, anh cúp máy.
Sắc mặt Cố Trường Khanh cực kỳ khó coil
Lúc này, Hoắc Minh Châu cũng đã tỉnh, cô ấy đi tới ôm eo muốn hôn hắn, nhưng Cố Trường Khanh không có tâm trạng:
"Anh em đã về, chúng ta xuống lầu đi."
Hoäc Minh Châu dù ngây thơ đến đâu cũng nhận ra sự lạnh nhạt của hẳn dành cho mình nên cảm thấy hơi thất vọng.
Cố Trường Khanh dỗ dành cô ấy. Khi xuống lầu, Hoắc Minh Châu đã vui vẻ trở lại.