Đinh Tranh đi ra ngoài.
Người đầu tiên nói chuyện lại là Bạch Vi: “Sao Đinh Tranh lại đến chỗ này?”
Đinh Tranh là người bên ngoài, gia cảnh bình thường, mà mức độ tiêu tiền của câu lạc bộ này người thường không thế trả nổi.
Cô ấy nghi ngờ Đinh Tranh đi theo người đàn ông không đứng đắn nào đó đến.
Dù sao cũng là bạn học, cho dù bình thường không ưa nhau đi chăng nữa thì cô ấy cũng không thế nhìn đối phương sa đọa được.
Diêu Tử An không tự nhiên.
Hắn muốn hàm hồ vài câu cho qua chuyện, nhưng cảnh Sâm lại nói: “Thì ra tên là Đinh Tranh à! Nhìn thì không tồi, đừng có đi lầm đường lạc lối. Diêu Tử An, hay là cậu ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân này đi?”
Diêu Tử An rất bực bội.
Cảnh Sâm thích Bạch Vi, nên mới cố ý làm thế đúng không!
Hắn đang định từ chối, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng xoẹt, thì ra là Hoắc Minh đang nghịch bật lửa.
Ánh lửa sáng lên.
Khuôn mặt anh tuấn kia trông rất khó lường.
Không hiếu sao Diêu Tử An lại rùng mình một cái, quái thật, hắn bỗng nhiên cảm thấy dường như Hoắc Minh đã trở nên cao thâm hơn rất nhiều so với trước kia, rõ ràng đối phương chỉ lớn hơn hắn một tuổi.
Nhưng mà khí thế của anh lại khác so với trước kia.
Hoắc Minh nói: “Tử An, cậu đi xem đi, dù sao cũng là bạn học của Bạch Vi, lỡ xảy ra chuyện gì thì không tốt đâu.”
Diêu Tử An cũng muốn đi xem, muốn hỏi Đinh Tranh đang làm cái quỷ gì.
Hắn mới đứng dậy, Bạch Vi giữ hắn lại: “Đế em đi với anh nhé?”
Diêu Tử An cười nói: “Không cần, em ở lại chơi đi!”
Diêu Tử An đi ra khỏi phòng.
Hắn đứng trên hành lang, gọi điện thoại cho Đinh Tranh: “ở chỗ nào?”
Bên kia, Đinh Tranh đang tức giận.
Rõ ràng là Diêu Tử An hẹn cô ta đến, nhưng mà Bạch Vi cũng ở đó, Diêu Tử An định trêu đùa
cô đúng không!
Cô ta bực bội nói: “Liên quan gì tới anh?”
Giọng nói của Diêu Tử An nghiêm túc: “Tôi chờ cô trong nhà vệ sinh!”
Hắn nghĩ, hắn nên chia tay với Đinh Tranh.
Chuyện hôm nay không cần biết là có người sắp xếp hay là Đinh Tranh muốn lên chức, hắn cũng không thể giữ cô ta lại bên cạnh nữa, hắn để ý tới Bạch Vi, sau này cũng muốn cưới Bạch Vi làm vợ.
Diêu Tử An dựa vào tường nhà vệ sinh, hút thuốc.
Năm phút sau, Đinh Tranh tới.
Hôm nay cô ta đã trang điếm kỹ lưỡng, rất gợi cảm, tuy còn giận nhưng vẫn dựa vào người hắn, không cam lòng nói: “Đến lúc nào anh mới có thế dẫn em quang minh chính đại đi ra ngoài gặp mặt bạn anh được.”
Diêu Tử An dụi tắt điếu thuốc.
Hắn rút một tấm thẻ từ trong ví da ra, nói thẳng với cô ta: “Chúng ta kết thúc đi! Trong này có năm trăm ngàn, coi như bồi thường cho cô vì đã ở cạnh tôi trong khoảng thời gian vừa qua.”
Đinh Tranh ngây ra.
Chẳng qua chỉ bất ngờ gặp được, hắn đã vội
vàng muốn chia tay cô ta?
Cô ta diễn kịch rất giỏi, cũng biết dụ dỗ người khác.
Đinh Tranh không cầm lấy tấm thẻ, trái lại hỏi: “Anh nỡ bỏ em được sao? Anh không nhớ những lúc chúng ta làm sung sướng đến mức nào sao?”
Cô ta vừa nói vừa ôm cổ hắn.
Sau đó thò lại gần hôn lên vành tay đối phương.
Bạch Vi đang đến tháng, đã mấy ngày rồi Diêu Tử An chưa làm, bị Đinh Tranh trêu chọc một chút như vậy đã khỏng chịu nổi, hắn lập tức giữ chặt gáy đối phương lại, vừa hôn cô ta vừa kéo người vào trong phòng vệ sinh.
Chỉ một lát sau, bên trong đã truyền đến âm thanh rên rỉ của đôi nam nữ.
Trong phòng riêng, đã láu rồi mà Diêu Tử An vẫn chưa trở về.
Bạch Vi rõ ràng hơi thất thần.
Cảnh Sâm đang an ủi cô ấy.
Hoắc Minh thong thả nói: “cảnh Sâm, hay là cậu dần Bạch Vi đi xem xem.”
Cảnh Sâm há miệng: Từ lúc nào mà Hoắc
Minh tốt bụng thế?
Có điều anh ta cũng muốn làm vậy.
Vì thế Cảnh Sâm dẫn Bạch Vi ra bên ngoài, Bạch Vi gọi mấy cuộc điện thoại mà Diêu Tử An vẫn không nghe máy, cô ấy sốt ruột nói: “Chẳng lẽ xảy ra xung đột với người khác trong phòng riêng rồi?”
Cảnh Sâm cười cười.
Anh ta tìm từng phòng một, vẫn không thấy người đâu.
Đang khi muốn trở về, trong phòng vệ sinh lại truyền đến tiếng động kịch liệt, nghe như là đàn ông và phụ nữ đang làm tình với nhau, cảnh Sâm hơi nhíu mày, sau đó buồn cười ho khan một tiếng: “Bạch Vi em chờ ngoài này đi.”
Bạch Vi cũng nghe thấy.
Mặt cô ấy hồng lên: Người nào vậy, làm ngay trong phòng vệ sinh!
Nhưng mà tiếng thở dốc của người đàn ông nghe rất quen.
Sắc mặt cô ấy dần tái nhợt đi, đột nhiên dùng sức giữ chặt tay cảnh Sâm lại, run rẩy nói: “Cảnh Sâm đừng đi!”
Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô ấy.
Đầu ngón tay Bạch Vi cũng trắng bệch đi.
Một lúc lâu sau, cảnh Sâm chậm rãi hỏi cô ấy: “Em không đi thật à? Trước khi kết hôn đã dan díu với người phụ nữ khác, mà có khi còn là người quen của em, vậy mà em cũng muốn nhịn à?”
Bạch Vi năm hai mươi tuổi rất yêu Diêu Tử An.
Nhưng cô ấy cũng rất kiêu ngạo.
Cuối cùng, cô ấy dựa người vào vách tường, nhẹ giọng nói: “Cảnh Sâm, anh đi vào đi! Nếu như là hắn với Đinh Tranh, đừng chụp ảnh cũng đừng đánh nhau, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho hắn!”
Ánh mắt Cảnh Sâm tối đen lại.
Anh ta giơ tay, do dự hồi lâu mới cấn thận xoa đầu cô ấy.
Bạch Vi ngửa đầu nhìn anh, trong mắt có nước mắt.
Cảnh Sâm nói được.
Khi Cảnh Sâm đá tung cửa phòng vệ sinh ra, Diêu Tử An và Đinh Tranh đang tới đoạn cao trào, mồ hôi ướt hết người.
Rầm một tiếng.
Diêu Tử An sợ tới mức suýt nữa thì tuyệt hậu.
Cảnh Sâm dựa vào cửa phòng đối diện, cúi
đầu ngậm điếu thuốc lá rồi châm lửa, hút một hơi, cười nói: “Bạch Vi nói nếu là mày với Đỉnh Tranh, thì bảo tôi đừng chụp ảnh cũng đừng đánh nhau, cô ấy nói muốn cho mày chút thế diện, nhưng mà Diêu Tử An, mày có giữ thế diện cho cô ấy không.”
Mặt Diêu Tử An tái mét.
Hắn cài dây lưng vào, định đi ra ngoài, lại bị Cảnh Sâm chặn lại.
“Vội gì thế Tử An! Mày còn chưa làm xong việc mà, hay là tiếp tục đi?”
Diêu Tử An gấp gáp đến độ đỏ tai lên: “Đế tôi đi giải thích với Bạch Vi!”
Cảnh Sâm cũng tức giận.
Anh ta ném điếu thuốc xuống mặt đất, dẫm tắt nó, cười lạnh nói: “Giải thích cái gì? Giải thích rằng mày yêu cô ấy bằng tinh thần, còn thân thể lại bạ đâu phóng đấy hả, ở trong phòng vệ sinh cũng có thể làm chuyện ấy với bạn học của cô ấy? Diêu Tử An, sao mày lại ghê tởm đến thế vậy, mày không thấy khinh thường bản thân à!”
“Liên quan đếch gì đến mày!” Diêu Tử An ra tay trước.
Đương nhiên là cảnh Sâm không sợ hắn.
Anh ta đau lòng cho Bạch Vi, hận không thể đánh cho hắn nhập viện.
Anh một đấm tôi một đá, không ai nhường ai
cả.
Diêu Tử An đứng bên cạnh, khuôn mặt còn ửng hồng, cô ta chỉnh sửa váy cẩn thận, vốn dĩ đang định rời đi, nhưng sau khi nghĩ lại thì cô ta quyết định ở lại.
Đây là cơ hội đế cô ta thăng chức.
Bạch Vi sẽ không cần Diêu Tử An nữa, chỉ cần thái độ của cô ta hèn mọn một chút, sớm muộn gì Diêu Tử An cũng sẽ tiếp nhận cô.
Chờ đến khi có đổ máu, Đinh Tranh bình tĩnh đi ra ngoài.
Bạch Vi còn đứng bên ngoài, sắc mặt tái nhợt, trong mắt có tia máu đỏ.
Vừa nãy cô ấy đã nhắn tin cho ôn Noãn: [Diêu Tử An đang cặp với Đinh Tranh!]
Đinh Tranh đi ra ngoài.
Hai cô gái đối mặt nhau, trong lòng Bạch Vi rất khó chịu, cô ấy không thích Đinh Tranh, nhưng cũng đồng tình với hoàn cảnh của cha mẹ Đinh Tranh, cho nên cô ấy luôn âm thầm tiếp tế cho Đinh Tranh.
Nhưng mà Đinh Tranh lại cặp kè với Diêu Tử An.
Bạch Vi run rấy hỏi: “Các người bắt đầu từ khi nào?”
Đinh Tranh cười nhạt một cái.
“Hơn nửa năm rồi! Anh ta đối xử với tôi khá tốt, học phí của tôi là do anh ta nộp giúp, còn có tiền sinh hoạt phí… Thậm chí là quân áo váy vóc đồ lót của tôi cũng do anh ta đi mua chung với tôi.”
Bạch Vi ghê tởm phát ói.
Cô ấy vẫn luôn cho rằng tình cảm của mình và Diêu Tử An khiến người khác phải hâm mộ, nhưng không ngờ lại dơ bấn đến thế.
Diêu Tử An nuôi người phụ nữ khác, còn nuôi ngay bên cạnh cô ấy.
Ánh đèn mờ nhạt khiến sắc mặt cô càng trở nên tái nhợt.
Cô ấy biết tâm tư của Đinh Tranh, đơn giản chỉ là muốn làm bạn gái chính quy của Diêu Tử An, nhưng mà cô ấy không đế bụng, cũng không muốn tranh giành.
Bạch Vi không để ý tới Đinh Tranh, đi vào trong.
“Cảnh Sâm, thôi đi!”
Cô ấy vừa nói, Diêu Tử An ngây ra, bị cảnh Sâm đấm một cái thật mạnh.
Diêu Tử An không có thời gian lo lắng vết thâm trên mặt, chạy tới đè bả vai Bạch Vi lại, sốt ruột nói: “Bạch Vi, em nghe anh giải thích.”
Bạch Vi đẩy hắn ra.
Cô ấy bình tĩnh nói: “Không cần giải thích gì cả, chia tay đi!” Nói xong, cô ấy quay đầu đi luôn.
Cảnh Sâm đi theo sao.
Diêu Tử An không cam lòng túm chặt tay cô ấy lại, giọng nói pha chút bực tức: “Bạch Vi em đừng có mà hối hận! Em chia tay anh rồi liệu còn tìm được người bạn trai nào như anh không?”
Bạch Vi vất tay hắn ra.
Cô ấy run rấy, giọng nói tàn khốc: “Diêu Tử An, có phải anh cảm thấy tôi yêu đương với anh là vì coi trọng của cải nhà anh không? Tôi nói cho anh biết, bà đây không thèm!”
Nói xong, cô tháo đồng hồ trên cố tay xuống.
Cái này là đồng hồ đôi với cái trên tay Diêu Tử An, giá hơn một triệu.
Đồng hồ rơi xuống đất, vỡ nát.
Bạch Vi giống như bị rút cạn sức lực, giọng nói của cô ấy nhẹ bang: “Diêu Tử An, chúng ta kết thúc rồi! Tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
“Bởi vì anh ta đúng không?” Diêu Tử An bỗng nhiên nói.
Hắn chỉ tay vào cảnh Sâm: “Bởi vì có một cái lốp dự phòng không tồi, cho nên cô mới dứt khoát chia tay chứ gì! Chúc mừng ha, nhanh vậy đã tìm
được thằng tiếp mâm cho cô rồi, có phải đến buổi tối là vội vàng chạy vào khách sạn không?”
Một cái bạt tay tát thẳng lên mặt hắn.
Cả người Bạch Vi run rẩy: “Diêu Tử An, tôi không phải người như anh, tôi không phải súc vật!”
Diêu Tử An còn định nói gì.
Cảnh Sâm cởi áo khoác ra, che lên người Bạch Vi, nhỏ giọng nói: “Em cần phải đi ngủ một giấc.”
Cảm xúc của Bạch Vi đã tới cực hạn.
Cũng may, lúc này òn Noãn đã đi tới nơi.
Cô vần đang mặc đồ ở nhà trên người, không hiếu sao có thể đi vào trong đây, vừa thấy Bạch Vi đã vội đến đỡ cô ấy: “Đến nhà tớ thôi! Tớ bảo dì Nguyễn nấu canh cho cậu uống.”
Đã trê thế này, Bạch Vi cảm thấy mình sẽ quấy fây.
Hoắc Minh đi ra khỏi phòng riêng, anh nhìn thấy Ôn Noãn, vẻ mặt hiền lành.
Sau đó ném chìa khóa xe cho cô: “Vào trong xe chờ anh!”
Ôn Noãn không khỏi ngước mắt nhìn anh.
Đêm nay Hoắc Minh rất khác so với trước kia, nhìn có vẻ phóng đãng hơn bình thường,
nhưng mà cô không ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cũng không có mùi nước hoa của người phụ nữ khác… Cô rất vừa lòng.
Hoắc Minh sờ đầu cô.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK