Ông biết bởi vì có cồn nên cô mới có thể thả lỏng, nếu không cô sẽ không chịu nằm chung một ổ chăn với ông, huống chi còn ôm nhau thân mật như thế này.
Cuối cùng Lục Khiêm vẫn muốn.
Hàng mi dài của người nằm trong lòng ngực đang run rẩy, dáng vẻ lúc ngủ rất ngoan, ông lại nhịn không ném thử môi cô.
Cô vô ý thức hé mở.
Giờ khắc này, Lục Khiêm cảm thấy ông như sắp chết!
Yết hầu của ông lăn lên lăn xuống, giãy giụa một hồi lâu rồi vẫn dịu dàng đè cô dưới thân mình… ông đã vô cùng xúc động, một tay chống ở bên người cô, một tay nâng mặt cô lên, hôn môi cùng cô.
Đêm dài lê thê…
Khi cả hai kết hợp một lần nữa, cô khóc rất to.
Lục Khiêm hôn lên giọt lệ của cô, dịu dàng dỗ dành cô, cũng không để ý tới bản thân, khiến cô thoải mái trước.
“Lục Khiêm!”
“Lục Khiêm…”
Cuối cùng cô cũng tan vỡ, duỗi tay ôm lấy bờ vai của ông…
*
Sáng sớm.
Minh Châu tỉnh lại, cô cảm thấy cả người đau nhức, cũng rất mệt mỏi.
Cô ngồi dậy.
Bốn phía vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, là căn chung cư ở đường Quảng Nguyên.
Cô đột nhiên kéo chăn ra nhìn.
Bộ đồ trên người đã bị thay đổi thành một chiếc áo sơ mi kiểu nam, màu xanh nhạt, thoải mái mát mẻ mang theo mùi hương nam tính nhẹ nhàng.
Cô rên rỉ một tiếng rồi ngã vào trên giường.
Tất cả những gì vừa xảy ra vào tối hôm qua như vừa lướt qua trong tâm trí của cô.
Sau khi say rượu, khóc thút thít rồi tới thân thể tiếp xúc thân mật, rồi đến phần lửa nóng phía sau… cô nhớ rõ toàn bộ! Phải nói là thân thể của cô nhớ rất rõ, nhớ rất rõ Lục Khiêm đã ôm cô như thế nào.
Bọn họ lại lăn lên trên một cái giường!
Minh Châu nắm chặt tay thành nắm đấm, đánh nhẹ vào đầu hai cái.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Lục Khiêm đứng ở trước cửa, áo mũ chỉnh tề, không hề nhìn ra tối hôm qua ông đã vô cùng buông thả.
Ông chỉ lẳng lặng nhìn cô, giọng nói rất dịu dàng: “Trợ lý của em gọi điện thoại tới nói rằng buổi sáng nay em vẫn còn hoạt động, dậy ăn sáng, một lát nữa anh đưa em qua đó!”
Minh Châu nhìn ông.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn một người phụ nữ vô cùng lõa lồ.
Cô hiểu rõ trong lòng, lúc này ông vẫn cảm thấy không đủ, ông vẫn còn muốn.
Minh Châu cũng không phải là cô gái nhỏ nữa, cô dứt khoát cởi chăn ra, không che không chắn, cứ thế nhảy xuống giường, tuy rằng lúc đặt chân đất bỗng thấy chân hơi rút gân!
Cô âm thầm mắng ông trong lòng: Tên cầm thú này!
Lục Khiêm đi tới muốn ôm cô, cô đẩy ông ra.
“Tự tôi làm được!”
Lục Khiêm chỉ cười nhẹ, ngồi lên trên ghế sô pha bên cửa sổ cầm một tập báo chí rồi đọc, nhẹ giọng nói: “Phòng để quần áo có quần áo của em, thay rồi đi rửa mặt!”
Minh Châu vào nhà vệ sinh.
Trong chốc lát, bên trong truyền đến đánh răng…
Lục Khiêm đặt báo xuống, im lặng ngồi nghe.
Cũng đã rất lâu rồi ông không được cảm nhận những ngày tháng gia đình như thế này!
Minh Châu nhanh chóng rửa mặt xong, đi tới phòng để quần áo thay quần áo.
Trước kia cô từng để một vài bộ quần áo ở đâu, sau đó cũng không tới lấy, có thể mặc đối phó một chút.
Nhưng vào lúc mở cửa tủ ra, cô chợt sửng sốt.
Một tủ đồ mới, lại còn là nhãn hiệu cô thích nhưng lại rất phù hợp với lứa tuổi hiện tại của cô, phần lớn rất nữ tính sang trọng
Cô chỉ im lặng nhìn, một lát sau lại nhịn không được đưa tay lên chạm vào chất vải của chúng.
Khóe mắt cô nóng dần lên.
Những thứ này là do Lục Khiêm chuẩn bị, thế nhưng thế thì giờ có còn ý nghĩa gì nữa chứ!
Minh Châu yên lặng thay quần áo, đi ra ngoài.
Lục Khiêm ngồi ở trên sô pha nhìn cô.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa kính phía sau, đánh vào lưng ông tạo nên một vầng sáng tỏa, cũng khiến cô không nhìn rõ biểu cảm của ông, chỉ cảm thấy người nọ rất đẹp.
“Đi ăn sáng!” Ông nói xong đứng dậy.
Minh Châu gọi ông lại: “Lục Khiêm, tôi có chuyện muốn nói với ông!”
Lục Khiêm đoán ra cô muốn nói gì, nghĩ ngợi rồi lại ngồi xuống.
Minh Châu đứng ở cửa phòng để quần áo.
Cô châm chước một hồi rồi nói thẳng: “Tối hôm qua tôi uống say! Nhưng dù tôi có uống say thì ông cũng không nên cởi quần áo nằm cùng với tôi! Lục Khiêm… Mọi người đều là người trưởng thành, chuyện đã xảy ra không có nghĩa là nó sẽ thay đổi được những thứ khác!”
Giọng nói của Lục Khiêm lạnh lùng: “Tóm lại em muốn nói cái gì!”