Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Hi Quang nhận ra người phụ nữ kia.

Tên là Đinh Tranh, đã từng là người yêu của chủ họ Cố Trường Khanh nhà cậu.

Cậu đóng cửa xe lại rồi đi qua đó: "Giám đốc Đinh muốn nói chuyện gì với tôi sao?”

Đinh Tranh nhìn khuôn mặt đẹp trai trẻ tuổi kia, vậy mà lại trở nên hoảng hốt, lẩm bẩm mở miệng: “Vẻ ngoài của cậu thật giống anh ấy!”

Cố Hi Quang không lên tiếng đáp lời.

Cuối cùng bọn họ đi tới một nhà quán cà phê gần đó, rất yên tĩnh, thích hợp để bàn công chuyện.

Đinh Tranh còn mảnh mai hơn cả trước kia.

Làn da trên mặt khô đến không chịu nổi phấn, nhưng cô ta vẫn thể hiện sức hấp dẫn trước mặt người đàn ông trẻ hai mươi tư tuổi, nhẹ nhàng vén tóc, cười cười: “Ở chỗ Ôn Noãn cậu chỉ có thể làm một nam ba, tới nơi này của tôi đi!”

Cố Hi Quang nhìn cô ta.

Đinh Tranh lấy từ trong túi ra một bản hiệp ước: “Tôi ký với cậu năm năm, bảo đảm cơ bản nhất là vai nam chính của hai bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, các chương trình giải trí khác không tính trong đó, chia thành năm năm.”

Đối với một người mới mà nói thì điều kiện này vô cùng tốt.

Nhưng Cố Hi Quang cũng không muốn nổi tiếng như vậy.

Ngón tay thon dài đẹp đẽ của cậu nhẹ nhàng gõ lên hợp đồng, nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc Đinh, sẽ không có thêm thỏa thuận ngoài miệng chứ?”

Tay Đinh Tranh đặt lên mu bàn tay cậu.

Hai mắt của Cố Hi Quang rũ xuống, sau đó giương mắt nhìn cô ta.

Đinh Tranh nói thẳng không giấu diếm: “Làm người tình của tôi!”

Cố Hi Quang rút tay về, rất bình tĩnh nhìn về phía Đinh Tranh: “Cảm ơn giám đốc Đinh đã yêu mến! Chỉ là vô cùng xin lỗi, tôi không cảm thấy hứng thú cho lắm”

Đinh Tranh thẹn quá thành giận, cô ta cười lạnh: “Cậu biết có bao nhiêu người thèm muốn cơ hội như vậy không?”

Cố Hi Quang cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Cậu không thích làm người thay thế, Đinh Tranh đang xem cậu như chú họ lúc còn trẻ.

Ôn Noãn cũng cảm thấy cậu giống.

Chỉ là, ánh mắt của Ôn Noãn là ôn hòa, thậm chí còn có sự quý trọng đối với những năm tháng thanh xuân. Vậy nên đối với Cố Hi Quang mà nói, Ôn Noãn là người cậu muốn bảo vệ.

Có lẽ đoạn yêu thầm ngây ngô này sẽ có một ngày phai đi.

Cậu cũng sẽ cưới vợ sinh con, chỉ là khi hồi tưởng lại thì sẽ nhớ, cậu đã từng thích một người tốt đẹp như vậy.

Cậu sẽ cảm thấy ấm áp.

Sau lưng, Đinh Tranh nghiến răng nghiến lợi...

Cô ta một lòng muốn dựng nên nghiệp lớn ở thành phố B, nhưng mạng lưới quan hệ của cô ta có hạn, chiếc xe duy nhất được nâng lên hoàn toàn đổ về phía Ôn Noãn, còn có Cố Hi Quang cũng không biết trái phải!

Những người này thật ngu xuẩn.

Ôn Noãn sẽ thật lòng đối đãi bọn họ sao?

Nhất định là không rồi!

Trước đêm Giáng Sinh, bộ phim mà Ôn Noãn đầu tư đóng máy.

Ở bữa tiệc đóng máy có mời rất nhiều người.

Ôn Noãn mời Lục Khiêm, đương nhiên cũng mời người nhà họ Hoắc.

Dưới ánh đèn thủy tinh xa hoa lãng phí, mỹ nữ như mây, tuy cô Hồ đã qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.

Lục Khiêm tự mình tặng một bó hoa cho cô.

Dưới sân khấu, Thước Thước chớp con mắt, hỏi hoắc Minh Châu: “Mẹ ơi, vì sao bố phải đưa hoa cho người khác vậy ạ?”

Hoắc Minh Châu cảm thấy hơi hụt hẫng.

Tuy chuyện của Lục Khiêm và cô Hồ đã là quá khứ, cô Hồ cũng đã kết hôn sinh con, nhưng là lão già họ Lục kia cũng không biết kiêng kỵ, quả là không biết xấu hổ mà.

Đương nhiên, cô không thể làm con trai đau lòng được. Vì thế cô dịu dàng sờ đầu thằng bé: “Bố con và cô Hồ chỉ là bạn bè thôi.”

Tiểu Thước Thước rất nghi hoặc: “Bố mẹ cũng là bạn bè sao ạ?”

Hoắc Minh Châu:...

Lúc này, Lục Khiêm bước từ trên sân khấu xuống dưới.

Ở bên ngoài ông và Minh Châu rất giữ khoảng cách, giống như thân thích bình thường vậy, ông nhìn Thước Thước rồi hỏi: “Sao lại đưa thằng bé đến đây?"

Đêm nay Minh Châu mặc một chiếc váy kim cương được chế tác thuần thủ công.

Còn loá mắt hơn cả ánh đèn thủy tinh nữa.

Đặc biệt là cảnh xuân lộ ra trên ngực cô khiến Lục Khiêm thấy rất ngứa mắt, ông cứ như có như không che người cô lại.

Minh Châu không phát hiện ra tâm tư âm u của ông, nhẹ giọng mở miệng: “Nó rất muốn gặp chú, đòi muốn tới!” Cô nói xong, lại nhìn cô Hồ...

Lục Khiêm liếc mắt nhìn cô một cái.

Sau đó, ông ôm Tiểu Thước Thước lên hôn, còn dùng bộ râu ngắn ngủn cà lên khuôn mặt non mềm của thằng nhóc, Tiểu Thước Thước nhỏ tuổi, trên người còn có mùi sữa rất dễ ngửi.

Lục Khiêm ôm rồi ngửi, nội tâm vô cùng mềm mại.

Ông nghĩ, thật may mắn khi họ không sống cùng nhau, chứ không nếu mỗi ngày đều ôm lấy thằng bé, sao còn có thể đi làm chuyện lớn được nữa.

“Có nhớ ông cậu không nào?”

Nhóc con thẹn thùng thơm lên má ông.

Bọn họ là bố con ruột, vẻ ngoài thật sự rất giống nhau, cũng may Lục Khiêm nhuộm tóc đen nên người ngoài không nhìn rõ được.

Trên sân khấu vẫn đang biểu diễn, Lục Khiêm ôm nhóc con ngồi xuống, may mà bốn phía đều là người một nhà nên còn có thể trò chuyện một hai câu, ông hạ giọng nói với Minh Châu: “Lát nữa tôi tiễn các em.”

Ánh mắt Minh Châu nhìn thẳng tắp lên sân khấu.

Lục Khiêm biết cô đang ghen nên không khỏi bật cười: “Dấm cũ năm xưa này mà em cũng ăn à? Đã là người làm mẹ rồi! Haiz, à đúng rồi, em mặc ít như vậy có lạnh không?”

Minh Châu tức giận đến mức hừ lạnh!

Thân phận của Lục Khiêm đặc biệt nên không ở lại lâu.

Chuyến này ông tới đây hơn phân nửa cũng là để trông

thấy Minh Châu. Lúc ông sắp đi, Tiểu Thước Thước nhìn về phía ông vô cùng đáng thương, trông cứ như một con cún nhỏ đáng thương vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK