Hoắc Doãn Tư nói xong, Trương Sùng Quang hơi híp mắt.
Theo như anh hiểu thì con người của Hoắc Doãn Tư là giả vờ nghiêm chỉnh nhất, sẽ không nhiều lời.
Nhưng anh ấy lại nói những lời có ấn ý khác!
Khiến cho người khác nghi ngờ.
Trương Sùng Quang tuy nghi ngờ nhưng trên mặt lại không lộ ra, chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Cậu khá là hiểu cô ấy đó!”
“Thật ngại quá! chúng tôi là chị em ruột!”
“Trương Sùng Quang, anh cũng xem như cùng chị tôi lớn lên, nếu như anh có tám phần hiếu chị ấy thì hai người cũng không đi đến bước này như ngày hôm nay!”
“Anh cảm thấy chỉ là bởi vì anh chăm sóc Thấm Thanh Liên sao?”
Hoắc Doãn Tư không muốn tiếp tục nói, im miệng lại.
Anh ấy nhấc tay nhìn thời gian: “Thật ngại quá, tôi đã hẹn tống giám đốc Vương đánh golf, sắp trễ giờ rồi!”
Một lúc người ở phòng khách rời đi hết.
Trương Sùng Quang ngồi một lúc cũng cảm thấy nhàm chán nên muốn rời đi, người giúp việc trong nhà giữ anh lại ăn cơm, nói là ý của ông chủ.
Trương Sùng Quang suy nghĩ, vẫn không có ở lại.
Khá bất ngờ trên đường anh còn gặp được Hoắc Tây.
Xe của cô hư ở bên đường, đang gọi điện thoại đợi người đến sửa, Trương Sùng Quang chạy xe chậm lại nhìn bóng dáng cô.
Thật mảnh khảnh!
Không chút dáng vẻ giống như từng sinh con, tối hôm qua khi anh ôm eo mảnh của cô, chỉ cảm thấy vẫn như mọi khi…
Yết hầu của Trương Sùng Quang hơi động đậy.
Anh dừng xe lại, hạ kính xe xuống, thấp giọng gọi cô: “Hoắc Tây?”
Hoắc Tây quay người nhìn thấy anh lại đang nói chuyện với người trong điện thoại mấy câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Trương Sùng Quang xuống xe, nhìn xe của cô: “Xe hư rồi? cần tôi đưa em không?”
Hoắc Tây cũng không tránh anh, lạnh nhạt nói: “Người của tiệm 4S sắp đến rồi!”
Trương Sùng Quang gật đầu.
Bộ dạng của anh giống như muốn rời đi nhưng bước chân lại dừng lại, do dự chút rồi mới mở lời: “Tối qua…”
Hoắc Tây với bộ dạng không để ý: “Chúng ta đều quên đi!”
Trương Sùng Quang chăm chú nhìn cô.
Một lúc sau, anh cũng cười nhạt: “Đúng! Quên đi! Bây giờ bên cạnh cô có người rồi mà!”
Đương nhiên anh cảm thấy sự lạnh lùng của cô không liên quan đến hận, chỉ là lạnh lùng chính là sự lạnh lùng không muốn có bất cứ dây dưa nào với anh…
Ngồi lên xe, Trương Sùng Quang rất nhanh đã chạy xe đi.
Trong kính chiếu hậu hình bóng của Hoắc Tây từ từ trở nên nhỏ.
Anh nắm chặt vô lăng, cắn răng nhẹ: Hoắc Tây vì sao em lại về? Rốt cuộc muốn làm gì?
Suy nghĩ kỹ lại tối hôm qua, anh đạt được mục đích quá dễ dàng.
Với tính cách của cô nếu như không muốn thì dù mất mặt cũng không theo anh rời đi, huống
hồ là lên giường còn bị anh làm bốn lần.
Ngã tư tiếp theo, xe của Trương Sùng Quang thắng gấp lại.
Mặt anh không biểu cảm, nhớ lại lời của Hoắc Doãn Tư: “Chị tôi bây giờ có lẽ không muốn chơi với anh!”
Đúng, sao Hoắc Tây lại đồng ý lên giường với anh chứ?
Tối qua rõ ràng là cô kế hoạch xong!
Lễ phục gợi cảm, ở riêng… đều là cô tính hết, tính anh nhìn thấy cô sẽ không kiềm chế được, sẽ nhịn không được kéo cô về nhà làm chuyện đó.
Ánh sáng chiếu vào trong xe, vốn dĩ rất chói mắt.
Nhưng anh lại giống như không có cảm giác vậy, chậm ra sờ điếu thuốc đế lên môi.
Lên giường, mang thai… Miên Miên!
Đứa trẻ hai tuổi rưỡi, vốn dĩ nuôi rất tốt sao lại ổm quá đáng chứ!
Tuy trắng trẻo nhưng trông luôn không mạnh khoẻ.
Trái tim của Trương Sùng Quang đột nhiên trùng xuống.
Miên Miên bị bệnh rồi!
Vì vậy Hoắc Tây mới cần giống của anh!
Trương Sùng Quang dập thuốc đi, lau mặt một cái mạnh, anh rất muốn bây giờ đi hỏi người phụ nữ đó, hỏi cô có phải Miên Miên có chuyện không?
Nhưng anh vẩn không nhịn được mà là gọi một số khác –
[Giúp tôi điều tra một người! ừm, con gái của tôi với Hoắc Táy, Hoắc Miên Miên! Tôi muốn toàn bộ tài liệu của cô bé ở nước Anh, chủ yếu là các bệnh án của bệnh viện… càng nhanh càng tốt, tiền không có giới hạn.]
Cúp điện thoại, Trương Sùng Quang lại ngơ người ngồi ở đó rất lâu, lúc này mới chạy xe đi.
Người ở bên nhận phí rất mắc.
Hai mươi triệu, buổi chiều anh đã nhận được tài liệu.
Máu của Hoắc Miên Miên tồn tại chướng ngại tái tạo nào đó, cần có tế bào cấy ghép phù hợp, cách tốt nhất chính là máu dây rốn.
Vì vậy Hoắc Tây lựa anh dù sao cùng cha cùng mẹ là hy vọng lớn nhất.
Hoàng hôn.
Ánh sáng thông qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào trong phòng ngủ, có một lớp sáng ở trên tài liệu, sáng chói lại dịu dàng.
Trương Sùng Quang im lặng ngòi.
Rất lâu, tài liệu trong tay anh rơi xuống thảm.
Anh hoàn hồn lại nhẹ nhàng nhặt lên, lại nhìn lần nữa.
Anh đã tìm chuyên gia thân hỏi về bệnh này, giống như kết quả điều tra.
Trương Sùng Quang nghĩ bọn họ đúng là có một đứa con!
Nhưng, nếu như Miên Miên không bị bệnh có phải cô không về nữa không.
Bởi vì hận anh, không cần gia đình nữa, cái gì cũng không cần.
Chính là vì cả đời không gặp anh!
Trong lúc nhất thời anh cũng không phân biệt được kết quả nào càng tệ hơn, càng khiến anh không chấp nhận được!
Bên ngoài cửa sổ, vang lên tiếng cười của trẻ con.
Trương Sùng Quang hơi động đây, anh không tự chủ đấy cửa ra ngoài ban công, nhìn một cái đã thất Miên Miên dắt theo Tiếu Quang chơi trên bãi cỏ.
Cô bé mặc đầm hoa nhỏ,
Trắng nõn nà, tóc mềm mại giống như một cô búp bê.
Trái tim của Trương Sùng Quang mềm nhũ.
Lúc này Miên Miên té ở trên sân cỏ, cô bé dụi mắt, nước mắt đầm đìa.
Trương Sùng Quang lập tức xuống lầu.
Đợi anh qua đó, bảo mẫu đã bế cô bé lên, phủi cỏ ở trên người xuống.
Nhưng Miên Miên vẫn còn khóc.
Con chó đốm nhỏ đó chạy vòng quanh cô, dáng vẻ giống như khá gấp.
“Miên Miên!”
Trương Sùng Quang mở cửa, đi vào trong khom lưng xuống bế cô bé lên.
Dì bảo mẫu có chút do dự nhưng bà ấy nghe lời đồn biết được anh Trương thật ra là bố của Miên Miên, cũng không ngăn cản.
Mặt nhỏ của Miên Miên khóc đến lấm lem,
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo vớ liền quần của cô bé xuống, đầu gối bầm hết khá đau lòng.
Anh rất nhẹ nhàng nói: “Chú thoa thuốc cho cháu được không?”
Miên Miên đẫm lệ, lại kêu đau.
Bộ dáng của cô bé rất giống Hoắc Táy lúc nhỏ, Trương Sùng Quang nhất thời phân biệt không rõ, thấp giọng nói: “Sợ đau giống như mẹ
cháu vậy, yếu ớt!”
Anh bê cô bé lên, nói với bảo mẫu một tiếng.
Miên Miên ôm cổ anh, còn muốn bế Tiểu Quang, cánh tay khác của Trương Sùng Quang dắt theo chó con về nhà.
Biệt thự của anh yên tĩnh, lúc này không có một người giúp việc nào.
Anh ôm nhóc con ngồi ở trên sô pha, bản thân đi lấy hộp thuốc cúi xuống thoa thuốc cho cô bé.
“Có đau không?”
Miên Miên nhìn chú đẹp trai ở trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Miên Miên không đau nữa! Chú, mắt chú đỏ rồi.”
Cô bé muốn xoa giúp Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng bế cô bé lên đi lên lầu, mấy ngày trước anh kêu thư ký mua một số đồ trẻ em, cũng có áo ngủ quần ngủ.
Chân của Miên Miên bị thương, anh thay cho cô bé một cái quần thoải mái cùng với áo.
Mềm mại dễ chịu.
Miên Miên nhỏ tiếng hỏi anh: “Chú vì sao chú lại tốt với cháu vậy?”
Trương Sùng Quang giúp cô bé mang giày dừng lại chút: “Bởi vì chú thích Miên Miên.”
Miên Miên thích anh.
Bởi vì anh tặng chó con cho cô bé, cô bé cứ ôm chó con không chịu về nhà.
Trương Sùng Quang xuất thần một lúc, bế cô bé xuống lầu muổn làm món ăn trẻ em cho cô bé.
Tài nghệ nấu nướng của anh tốt, thức ăn nấu ra vừa thơm lại vừa đẹp, Miên Miên nhìn thấy kêu lên, một hơi ăn hết một phần khoai tây phô mai, cứ đòi muốn thêm.
“Không thể ăn thêm nữa!”
Trương Sùng Quang sờ bụng tròn xoe của cô bé, lại nhịn không được sờ vai của cô bé, trong lòng là cảm giác không nói ra được.
Anh thích Miên Miên, nhưng lúc trước đối với anh mà nói Miên Miên giống đồ tặng kèm của Hoắc Tây vậy.
Bởi vì yêu Hoắc Tây nên anh mới yêu Miên Miên.
Nhưng khi anh biết đứa bé này bị bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc, thậm chí khi bình thường bị bệnh tật giày vò, trong lòng anh đã xảy ra thay đối.
Anh là bố của Miên Miên!
Anh không chỉ muốn sinh con với Hoắc Tây, anh còn muốn đích thân chăm sóc Miên Miên.
Miên Miên ở chỗ anh chơi gần nửa ngày, sau đó ngủ thiếp đi, anh cởi giày cho cô bé đặt ở trên giường lớn mềm mại, lặng lẽ ở cùng cô bé rất lâu.
Trên tài liệu nói chăm sóc cô bé cần rất tỉ mỉ.
Lúc trước Bạch Khởi diễn vai này sao?
Miên Miên lật người, ôm chó con gọi một tiếng “bố nhỏ!”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang hơi tối lại, anh nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của Miên Miên, sau đó ngồi ở bên cạnh lấy sổ xử lý công việc, khoảng chừng năm giờ chiều, Hoắc Tây đến đón người.
Trương Sùng Quang xuống lầu gặp cô.
Anh rất lạnh lùng hỏi: “Lâu như vậy mới tìm Miên Miên? Làm sao cuộc sống riêng với Bạch Khởi rất ngọt ngào sao ngay cả Miên Miên bị té cũng không biết?”
Hoắc Tây hơi mím môi.
Bạch Khởi nằm viện, chỉ số sức khỏe của cậu ta không tốt lắm, cần trị liệu mười ngày.
Những chuyện này cô không cần nói với Trương Sùng Quang, chỉ lạnh nhạt nói: “Miên Miên đâu? Tôi dần con bé về!”
Trương Sùng Quang không quan tâm cô.
Anh từ từ đến máy nước rót một ly nước cho bản thân, đứng ở đó uống gần nửa ly nước mới
nghiêng mặt nhìn Hoắc Tây.
Tim của Hoắc Tây đập loạn xạ.
Trương Sùng Quang đè thấp giọng: “Em khá lạnh lùng! Đối với tôi không còn chút tình cảm đúng không?”
Hoắc Tây cũng không có cách trả lời.
Trương Sùng Quang rũ mắt, anh nhìn nước trong ly cười nhẹ nhàng: “Không yêu một người sao còn có thể chấp nhận làm chuyện đó với anh chứ? Luật sư Hoắc, anh vẫn là chạy theo kích thích, khoái cảm của cơ thể sao?”
Hoắc Tây có chút nhịn không được: “Trương Sùng Quang, chuyện đó chúng ta có thể không nói!”
Anh vậy mà tán thành đồng ý: “Đúng! Có thể không nói! Nhưng lỡ như em không mang thai được, có phải dụ dổ tôi tiếp, lại muốn tôi phối hợp với cô? Nếu như cứ không mang thai được em có phải cứ xem tôi như máy bón phân, mặc kệ cảm giác của tôi bởi vì em cần giống của tôi mà! Người như tôi có chịu tổn thương không, đến cuối cùng có chấp nhận em rời đi lần nữa, chưa từng trong phạm vi suy nghĩ của em?”
Anh nói vô cùng thẳng thắn.
Hoắc Tây sao lại không hiểu, Trương Sùng Quang biết rồi!
Anh biết, hứng tình đêm đó chẳng qua là cần anh phối hợp.
Hai bên im lặng khá lâu, Hoắc Tây mới hỏi anh: “Anh biết bao nhiêu?”
Trương Sùng Quang im lặng đánh giá cô.
Lúc sau, anh mới lạnh lùng nói: “Toàn bộ! Nhưng mà Hoắc Táy, em hiểu tôi bao nhiêu?”
Cô ngước mắt nhìn anh, không hiểu ý của anh!
Trương Sùng Quang từ từ bước đến trước mặt cô, khi khoảng cách chỉ còn một bước, anh cúi đầu… Bởi vì động tác này của bọn họ dựa vào rất gần, anh phà hơi thối vào khuôn mặt của cô, dường như là hơi ấm nhưng lại nhiều ý lạnh hơn.
“Ba năm trước, tòi triệt sản rồi!”
“vẫn luôn chưa hồi phục, em nghe ngóng chưa?”
“Hoắc Tây, em sẽ không mang thai đâu! Bốn lần vào đêm đó, chúng ta làm không rồi!”
Những lời này vừa sỉ nhục vừa xấu hố!
Hoắc Tây nhìn anh, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, cô không nói chuyện.
Trương Sùng Quang cầm một xấp tài liệu lên vứt đến trước mặt cô, cho đến bây giờ anh cuối
cùng anh mới tức giận: ‘Vi sao không nói cho tôi biết? Vì sao lựa chọn ra nước ngoài một mình nuôi con? cho đến bây giờ, em không muốn nói sự thật, chỉ muốn lên giường với tôi, sau đó mang thai… Lỡ nhau đứa bé tiếp theo lại có vấn đề, em nên như thế nào? Tôi phải làm sao? Đứa bé phải làm sao?”
Anh từng bước ép sát: “Bạch Khởi lại có thế bên em mấy năm?”
Nói xong, lồng ngực anh phập phồng dữ dội.
Hoắc Tây cũng vậy, cả hai bởi vì cảm xúc bất chợt này mà trở tay không kịp, mắt của cô từ từ nhuốm đỏ, vốn dĩ cô không phải người mềm yếu nhưng khi đổi diện với Trương Sùng Quang, cô thường xuyên lực bất tòng tâm.
Cô rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: “Anh lại có thế cùng tôi mấy năm?”
“Có một số người đã nói không dây dưa nữa, quay lại ôm nhau ở trong xem!”
“Trương Sùng Quang, tôi không tin anh nữa!”
Lại một khoảng yên lặng dài.
Trương Sùng Quang mới hiểu, ngăn cách bọn họ không chỉ là thời gian,
Còn là vết hằn cùng với tin tưởng.
Cô không cần anh nữa có thể không hận anh như vậy nhưng cô cần giống của anh.
Còn anh thì muốn cô.
Yêu mà không được, vì vậy anh ở khoảng thời gian nào đó sẽ hận cô!
Trương Sùng Quang run ngón tay, châm một điếu thuốc… Khi làn khói nhàn nhạt dâng lên, cách một lớp hơi mỏng, anh hỏi cô: “Bây giờ phải làm sao?”
Vì Miên Miên, bọn họ buộc phải có thể một đứa con!
Nhưng Trương Sùng Quang không phải cho không!
Anh muốn cô trở về, cho dù cô không cam tâm tình nguyện, anh vẫn muốn cô trở về.
ít nhất ở bên cạnh anh, ít nhất anh nhìn thấy, sờ được, ít nhất lòng của anh sẽ không phải không nơi nào đế chứa… Không đế ý thì không để ý, hận thì hận đi ít nhất cô còn ở bên cạnh bản thân.
Hoắc Tây không lên tiếng, cô nhìn anh, đợi anh quyết định.
Bây giờ cô không có lợi thế!
Rõ ràng Trương Sùng Quang cũng nhìn ra, anh hơi lạnh lùng cười: “Thu dọn hành lý, buổi tối chuyển qua đây! Ngoài ra, tôi sẽ hẹn phẫu thuật,
nhanh chóng có thế để em mang thai!”
Câu cuối cùng Hoắc Tây cũng không chắc chắn anh có phải trêu đùa không.
Cô cũng không quan tâm nữa!
Hoắc Tây gật đầu, cô Ịại nhìn về phía lầu trên, đoán rằng có lẽ Miên Miên đang ngủ.
Trương Sùng Quang vẫn luôn nghiên cứu ánh mắt của cô, đại khái đoán ra được cô nghĩ gì, trêu chọc cô nói: “Chỉ cần em nói với Miên Miên, tôi là bố ruột của con bé, tôi nghĩ con bé sẽ không bài xích qua đây ở! Ngoại trừ cô không nỡ Bạch Khởi… Hoắc Tây cô nỡ không?”
Tính cách của anh, Hoắc Tây hiếu nhất.
Cô cười lạnh: “Tôi nói không nỡ, anh sẽ tác thành sao?”
Lời này, rõ ràng chọc giận Trương Sùng Quang.
Giây sau Hoắc Tây bị anh ôm vào lòng, vài ba cái anh đã đạt được mục đích, hôn cô mãnh liệt…
Hoắc Tây mềm nhũn trong lòng anh.
Trương Sùng Quang dán chặt môi cô, khàn giọng hỏi: “Còn dám nhớ cậu ta sao, còn dám nhắc cậu ta không?”
Anh hôn mạnh quá khiến Hoắc Tây nhất thời không hoãn lại được.
Khuôn mặt xinh đẹp đó hơi thất thần, Trương Sùng Quang có chút không kiềm được.
“Thật sự muốn làm chết em!”
Anh nói tục, sau đó ép buộc cô hôn… Sau trùng phùng, anh rõ ràng thô lỗ hơn lúc trước nhiều, đặc biệt là ở trên giường bộ dáng không đế ý cô, muốn làm qì thì đó…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK