Ngày đau nãm mới, cõ nhận được con thỏ kia.
Mặc dù Ôn Noãn không nói gì, Minh Châu vẫn đoán được con thỏ này là Lục Khiêm tặng.
Mà trước đó, ông Lục đã đến thành phố H.
Đêm khuya, cô nằm trên chiếc giường lớn màu trầng, ỏm con thỏ kia trong lòng.
Cò nhớ chú Lục.
Cò nghĩ, nhận được quà, luôn cần phải cám ơn một chút, hơn nữa, nám mới đến rồi, cô phải nói với òng một câu chúc mửng năm mới…
Cuối cùng, cô gửi cho ông một tin nhắn.
[Chúc mừng năm mới chú Lục!]
Đợi thật lâu thật lâu, ông mới trả lời lại một tin [Chúc mừng năm mới].
Bốn chữ võ cùng đơn giản lại khiến cò gái nhỏ của ông bặt khóc, cô vùi mặt vào chăn khóc thầm, khóc cho tình cảm không thể thổ lộ của mình.
Nếu cò thích bất cứ một người đàn ông nào trên thế giới này, có sẽ thế hiện tình yẽu không chút kiêng dè.
Cò sẽ thẳng thắn vô tư nói một câu: Em thích anh!
Thế nhưng người nọ lại là Lục Khiêm, là õng Lục!
Ông là cậu của ôn Noãn.
Minh Châu vì vậy mà tức giận với bản thân mình, nhưng vẫn không thế kiềm chế được mà thích ông, một người bình thường không bao giờ xem tin tức như cò lại bẩt (Tâu cố ý “tình cờ” xem TV, đọc báo, thậm chí còn nghe lén những khi bố và anh trai nói đến người kia.
Vặy nhưng cò vần hiếu rõ, ông không thuộc về cô!
Ban đêm, thành phố c.
Lục Khiêm mặc một bộ âu phục vừa khít người, ngồi trong phòng làm việc, nhìn điện thoại im lặng ngấn người.
Thư ký Liễu đấy cửa vào.
“Ngài Lục, ngài đã chuẩn bị xong chưa ạ, mọi người bén ngoài vần đang đợi ngài ra nói mấy câu động viên đó!”
Lục Khiêm khòng động đậy.
Thư ký Liều đi tới, nhẹ nhàng nói: “Ngài Lục làm sao vậy ạ?”
Lục Khiêm chỉ vào điện thoại, cười cười: “Cô gái nhỏ gửi tin nhằn cho tòi!”
Ông nghĩ, cỏ nhận được món quà đó, nhất định sẽ rất vui.
Đáng tiếc không thế tự tay đưa cho cô.
Lục Khiêm bỏ điện thoại vào túi, khi đứng dậy, nét cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, lại biết thành õng Lục được muôn vàn người ngưỡng mộ kia…
Thư ký Liều đi theo phía sau ỏng, khẽ thở dài.
Bèn ngoài rất náo nhiệt, Lục Khiêm phát biểu xong thì ăn cơm cùng cấp dưới.
Đêm khuya, khi tiệc tàn, ông say!
Ông ngồi ở hàng ghế sau xe, vẫn cầm điện thoại nhìn dòng tin nhắn ngằn ngủn mà cò gái nhỏ gửi cho mình, lái nhải với thư ký Liều: “Cậu không biết tòi muốn buông tất cả mọi việc trong tay xuống rồi đi nghỉ ngơi một tháng liền tới mức nào đâu… Tôi muốn, trẻ ra mười tuổi!”
Như thế, có lẽ ông còn có dũng cảm đứng dưới pháo hoa.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ như mùa xuân của cò.
Thư ký Liều nghe vậy thì hết hồn, sau khi xuống xe phải nói khò cả họng mới dổ được
người vào nhà.
Bà cụ Lục đau lòng con trai, tự mình tới chăm sóc.
Nửa đêm nằm mơ, Lục Khiêm chỉ cảm thấy sự dịu dàng của người bên cạnh, ông bắt lấy cổ tay người kia, khe khẽ lấm bẩm: “Minh Châu!”
Bà cụ Lục chưa nghe rõ.
Nhưng mà, hình như là tên của con gái.
Bà cụ Lục lập tức ra sức đập xuống tay thằng con nhà mình một cái, tức giận nói: “Uống rượu xong bây giờ về mơ giấc mộng ké vàng*! Đang gọi tên hồng nhan tri kỷ nào thế hả!”
*Giâ’c mộng kè vàng: bắt nguồn tử truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường, ý nói mộng đẹp và ngắn ngủi.
Lục Khiêm lập tức tỉnh rượu.
Đương nhiên ông nhớ rõ vừa rồi mình mơ thấy ai, nhất thời thấy hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nhã nhặn hiện lên màu hồng nhạt.
Bà cụ Lục cảm thấy mặt mũi già nua của mình đã mất hết rồi: “Con gọi tên người ta trong mơ thì có bản lĩnh gì! Con cưới người ta về nhà họ Lục chúng ta sinh con đẻ cái, đó mới gọi là có bản lĩnh!”
Lục Khiêm ngồi dậy, rút một điếu thuốc lá.
Ông lặng lẽ hút hết nửa điếu thuốc rồi mới cười nhạt: “Mẹ, không thế nào đâu!” Nói xong, óng dập thuốc, đi vào phòng tăm.
Bà cụ Lục nói thầm, vừa rồi con mình gọi cái gì nhỉ?
Hình như là gọi cái gì heo… Heo Nhỏ?
Thanh niên bây giờ đều thích gọi người yêu bâng tén thân mật như vậy sao?
Trong phòng tằm, Lục Khiêm chống tay lên vách tường mà tâm.
Dòng nước ấm áp dội từ đầu đến chân, trước mắt mờ mờ không rõ, nhưng trong lòng ông lúc này lại rõ ràng hơn bất cứ lúc nào, mình thực sự thích cô. Trong suốt hơn nửa nám này cỏ giận dổi ông, bên cạnh ông vò cùng sạch sẽ.
Dù người đẹp có thông minh biết điều đến đâu, òng cũng khòng có tâm trạng thưởng thức.
Dù hiếu rõ bản thân sẽ không thế có một kết quả cùng cò, nhưng ông lại vẩn ngây thơ mà giữ mình trong sạch… Sợ bị cò gái nhỏ bầt gặp, một cái cau mày của cò, ông cũng có thế nhớ rất lâu.
Lục Khiêm nờ một nụ cười bất đắc dĩ…
*
Bọn họ không liên lạc với nhau, ngay cả trong khoảng thời gian òng đi còng tác ở thành phố B.
Vài lần gặp nhau, cũng chỉ nhìn từ phía xa.
Bước ngoặt chính là khi càn nhà ôn Noãn ở xảy ra một vụ nổ lớn…
Sáng sớm ngày hõm đó, ông còn đang họp, Ôn Noãn đã gọi điện thoại tới khóc nức nở: “Cậu, cứu con với!”
ỏng chạy tới thành phô’ B.
Ôn Noãn đã đang ở bệnh viện, toàn thân đẫm máu, đang liều mạng mình để sinh ra đứa trẻ.
Ông mãi mãi nhớ rõ, ông đứng ngoài phòng sinh, trái tim dường như ngừng đập.
Ông đã mất đi em gái, òng không thế tiếp tục mất cả Ôn Noãn.
Đỏi mắt Lục Khiêm đỏ lên: “Hoắc Minh đâu?”
Ba người trong nhà họ Hoắc đều có mặt.
Bà Hoăc đau lòng khóc, Hoăc Minh bất đắc dĩ lắc dầu, cuối cùng là Hoắc Minh Châu nhỏ giọng nói: “Anh ấy sang Anh Quốc xử lý vụ kiện của Kiều An!”
Lục Khiêm lập tức bùng nổ: “Mẹ nó chứ!”
Giọng Minh Châu run run, gọi một tiếng chú Lục, một đống lời còn khó nghe hơn của Lục Khiêm nghẹn trong yết hầu, không nói ra miệng.
Óng vào phòng sinh nhìn ôn Noãn, khoảng mười phút sau lại đi ra.
Tình trạng của đứa trê rất không ốn, thực ra có thể bỏ cuộc rồi, nhưng ôn Noãn vẩn kiên trì sinh nó ra.
Cho dù con bé đã gãy hai cái xương sườn.
Hành lang nhỏ bên ngoài phòng sinh chìm trong tĩnh lặng, Lục Khiêm dựa vào vách tưởng, ngửa đau, hốc mắt nóng lên, dường như có gì đó sằp sửa rơi xuống…
Thời gian chờ đợi rất, rất lâu.
ôn Noãn ờ trong phòng sinh mười sáu tiếng đồng hồ, mãi đến nửa đêm mới khó khăn sinh được đứa bé ra.
Tiểu Hoắc Tây.
Hoẳc Tây sinh non, tình trạng rất xấu, lặp tức bị y tá đưa vào phòng ICU, thậm chí người nhà còn không kịp tới liếc mẳt nhìn một cái…
Bác sĩ đi ra trình bày tình trạng của cò bé, uyển chuyền nói người nhà hãy chuẩn bị sẵn tâm lý, hơn nữa phải chú ý đến tâm trạng của sản phụ.
Giọt nước mắt nóng hối trong mât Lục Khiêm cuối cùng cũng rơi xuống.
Đây là lần đau tiên Minh Châu nhìn thấy òng rơi nước mằt, trong ấn tượng của cò, òng luôn mạnh mẽ, dường như không có chuyện gì có thể làm khó ông.
Quá nửa đêm, õng vẩn chưa ngủ, ở bên ngoài hút thuốc.
Sáng sớm.
Lục Khiêm vào phòng bệnh, bà Hoãc đã ra quầy lề tân, trong phòng bệnh chỉ còn Minh Châu đang nhoài người bẽn giường của ôn Noãn, hình như là không chịu đựng được nữa nên thiếp đi.
Lục Khiêm vỗ nhẹ lên vai cò.
Cò gái nhỏ lập tức thức giấc, mở đôi mẩt hồng hồng, mơ mơ màng màng gọi một tiếng chú Lục.
“Vần còn nhớ tôi là chú Lục của cháu?”
Giọng ông khàn khàn, nói ra một câu không rõ ý nghĩa.
Nhưng Minh Châu cũng không có thời gian đế suy nghĩ, bởi vì trong hoàn cảnh này, chút chuyện tình cảm của cò thực sự nhỏ bé không đáng kế, cò chỉ mong ôn Noãn có thế khỏe lại, Tiếu Hoằc Táy có thế bình an.
Cò đế Lục Khiêm và ôn Noãn nói chuyện với nhau.
Còn cô đến cửa phòng ICU, nhìn vào bên trong qua một lớp kính thủy tinh, thê’ nhưng cô lại không nhìn thấy gì cả… Cô dựa vào cửa kính, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tiểu Hoắc Tây, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Cò không biết anh trai và chị dáu có thế lại tốt đẹp như ban đầu hay không, thế nhưng cò muốn Hoằc Tây tiếp tục sống thật tốt, Hoắc Tây nhỏ bé như vậy, đáng yêu như vặy.
Cách đó không xa, Lục Khiêm lặng lẽ đứng đó.
Ông im lặng nghe cô gái nhỏ nói những lời ngốc nghếch
Thư ký Liều ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên: “Ngài hãy ăn chút gì đó đi ạ. Một ngày một đêm không án không uống như vậy, sao có thế làm việc được chứ?”
Lục Khiêm xoay người, nhẹ giọng nói: “Đưa bữa sáng qua cho cỏ ấy đi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK