Cô giao cho người giúp việc.
Vừa định quay đầu lại bỗng có chút kinh ngạc: “Cố Vân Phàm, sao lại là cậu?”
Không biết từ khi nào, người giúp việc biến thành Cố Vân Phàm.
Sắc mặt của Cố Vân Phàm không được đẹp cho lắm.
Cậu ta đặt hoa hồng đặt sang một bên bàn, chất vấn cô: “Chuyện của cô tôi đã làm cho cô rồi, ông đây ngủ với người phụ nữ kia tới mức muốn ói rồi, chuyện cô đã đồng ý với tôi, bao giờ làm?”
Ôn Noãn liếc nhìn cậu ta một cái.
Cô tiếp tục cắt hoa hồng, chuẩn bị cắt thêm một bó cho Minh Châu, đặt ở trong phòng tạo cảm giác ý thơ.
Cố Vân Phàm bắt lấy cổ tay của cô.
Giọng điệu Ôn Noãn lạnh lùng: “Buông ra! Tôn trọng một
chút đi!”
Cố Vân Phàm bị sự lạnh lùng này chọc vào lòng, hất tay cô ra, có hơi xấu hổ la hét: “Ai làm gì đâu! Tôi chỉ muốn muốn hỏi một chút xem chừng nào thì cô làm việc kia cho tôi thôi?”
Ôn Noãn buông kéo, đỡ bụng ngồi xuống.
“Gấp cái gì! Không phải tôi đang làm đây sao!”
Cố Vân Phàm hụt hẫng.
Rõ ràng cô đang nghỉ phép, cả ngày nếu không dưỡng thai thì sẽ chơi hoa nghịch cỏ, vô cùng thoải mái, đâu giống đang làm việc nghiêm túc?
Cố Vân Phàm không tin.
“Cô thần thông quảng đại vậy sao?”
Ôn Noãn chậm rãi chỉnh lại hoa hồng, cắt tỉa cành lá gọn gàng, cắm vào bình hoa trông rất đẹp.
Cô cười nhạt: “Cậu cứ chờ xem!”
Cố Vân Phàm muốn hút thuốc, ngẫm nghĩ một lúc lại thôi.
Đúng lúc này, Hoắc Minh tới.
Ánh nắng trong phòng ấm áp như mùa xuân, vợ anh mặc chiếc váy lông dê màu trắng, im lặng cắm hoa.
Nhìn từ phía sau cũng vẫn mảnh mai như vậy.
Mái tóc dài màu trà xõa xuống bên hông, vô cùng xinh đẹp.
Đương nhiên, nếu thằng nhóc thối Cố Vân Phàm kia không ở đây, anh sẽ có tâm trạng tán tỉnh bà xã nhà mình.
Hoắc Minh thấy hơi khó chịu.
Nhưng anh vẫn im lặng đi tới, cầm bình hoa lên nhìn: “Đẹp quá!”
Ôn Noãn mỉm cười.
Cô quay đầu nói với Cố Vân Phàm: “Cậu yên tâm! Chuyện tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm!”
Cố Vân Phàm nhìn cặp vợ chồng trước mặt, cảm xúc đầy phức tạp.
Cách Ôn Noãn đối xử với cậu ta khiến cậu ta muốn tới gần cô, thế nhưng lý trí lại nói cậu ta nên cách xa một chút.
Cuối cùng, cậu ta vẫn rời đi.
Người đã đi rồi, Hoắc Minh bắt đầu hỏi tội cô: “Sao lại một mình ở chung với cậu ta?”
Ôn Noãn nghịch bình hoa, liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh đang ghen hay đang cố tranh thủ kiếm lợi thế?”
Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.
Anh kề sát vào tai cô, khẽ thì thầm: “Em thật hiểu anh đấy, bà Hoắc.”
Mặc dù nói như vậy nhưng anh cũng không làm gì mà chỉ ở bên cạnh cô.
Ôn Noãn cẩn thận cắm xong hai bó hoa, đưa một bó đến cho Hoắc Minh Châu.
Minh Châu rất thích!
Lục Khiêm tiếp ông Cổ xong, quay lại phòng ngủ thì thấy cô ấy đang vui vẻ nghịch bình hoa, ông uống rượu vào rồi lại càng táo bạo hơn: “Bình thường cũng đâu thấy tay em chăm chỉ như vậy!”
Minh Châu không muốn hiểu.
Nhưng hai người họ đã nhiều lần trải qua chuyện đó.
Không muốn hiểu cũng khó.
Khuôn mặt cô ấy ửng hồng, nhỏ giọng lên án: “Anh toàn bắt nạt em thôi, anh cậy em không dám phản kháng anh!”
Những lời nói như một con thú non thế này, sao người đàn ông có thể nghe vào tai được?
Máu trong người Lục Khiêm nóng lên.
Ông đi tới, nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, bế cô tới sô pha rồi đặt xuống.
Cô ôm eo ông, qua một lớp vải áo sơ mi mỏng manh, cô chỉ cảm thấy cơ thể ông nóng bỏng.
Nhìn lên trên, khuôn mặt trắng bóc cũng hiện lên màu hồng nhạt của tình dục.
Lục Khiêm cũng cúi đầu nhìn cô.
Ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói khàn như đang ngậm cát nóng.
“Vậy tại sao em lại không phản kháng?”
Phụ nữ vĩnh viễn là người chịu thiệt khi nói tới chuyện này với đàn ông, Minh Châu lắp bắp, dáng vẻ nhỏ bé ấm ức: “Nhưng mà anh... Cũng đâu chịu nghe lời em nói!”
Ánh mắt Lục Khiêm dịu dàng.
Ông không nói gì, chỉ cúi đầu xuống hôn môi cô.
Minh Châu cản ông lại: “Không phải... Không phải vừa nói rồi sao?”
“Nhưng anh chưa đồng ý mà!” Giọng ông dịu dàng tới khó tin, vừa hôn vừa thì thầm: “Minh Châu, đàn ông với phụ nữ ở cùng với nhau mà không muốn chuyện kia thì chắc chắn là tình cảm có vấn đề.”
Nếu không, làm sao nhịn được.
Minh Châu ỡm ờ.