Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ gửi ảnh mà Hoắc Minh còn nhắn: [Thích không?]
ỏn Noãn giận đến đỏ mặt.
Anh thật không biết xấu hố!
Với cả, sao anh biết được số Zalo của cô, người này thật đúng là mặt dày, nhưng mà… ôn Noãn lại không không kìm lòng được nhìn vào bức ảnh thêm lần nữa.
Cô biết, cho dù có vò lại thì Hoắc Minh vẫn là tên vô lại đẹp trai nhất.
Ôn Noãn xóa ảnh.
Cô cảm thấy tốt xấu gì cũng phải nói rõ với anh.
Dù cô và Cố Trường Khanh đã hết hy vọng thì cũng không đồng nghĩa là cô phải chấp nhận sự quấy rối của anh, hơn nữa, bố có nói buổi tối ông ấy phải đến Hoắc Thị làm việc, điều này khiến Ôn Noãn bất an, cô có cảm giác Hoắc Minh sẽ đến đây.
Nửa đêm, trời khô nóng.
Ôn Noãn không nhịn được vén chăn lên, đứng dậy chạy vào phòng tắm.
Cô cởi đồ ngủ ra, trên người chỉ còn một bộ đồ lót màu hồng nhạt, cô nhìn kỹ cơ thể mình trong gương… mảnh mai, nhưng nơi nào cần thì đều có.
Cộng thêm mái tóc dài màu nâu trà, rất xinh đẹp.
Nhưng cô tin rằng vẻ đẹp này của mình chưa đủ để đánh động tới Hoắc Minh!
Anh từng nói đến dương cầm…
Vậy là anh đã bị thu hút bởi tài năng của cô?
Ôn Noãn hai mươi tuổi vẫn mơ ước trở thành nghệ sĩ dương cầm, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.
Nhưng cô vẫn muốn nói rõ với anh.
Ngày hôm sau, tại học viện âm nhạc.
Ôn Noãn vốn đã rất ấn dật nhưng bất luận có đi đến đâu thì cô cũng trở thành tâm điểm của đám đông, đặc biệt là Đinh Tranh, cô ta luôn châm chọc cô.
“Ôn Noãn, không phải sắp trở thành bà Hoắc quyền quý rồi hay sao, còn đi học làm gì?”
“Tôi còn tưởng rằng cô thích cố Trường Khanh cỡ nào, thì ra cũng chỉ là phường nịnh hót mà thôi.”
ôn Noãn cũng không chịu thiệt, phản bác: “Liên quan gì đến cô?”
Đinh Tranh nghẹn họng.
Ngay lúc này, Bạch Vi và Diêu Tử An cũng đi tới, trùng hợp nghe thấy những lời này.
Trước nay Bạch Vi luôn giúp đỡ ôn Noãn nên lập tức đứng ra nói: “Đinh Tranh, không phải bây giờ đã đúng ý của cô rồi sao? Không phải cô thích Cố Trường Khanh nhất à? Tranh thủ lên!”
Vẻ mặt Đinh Tranh trở nên khó coi.
Cổ Trường Khanh vổn coi thường cô ta, cô ta đã hẹn gặp cổ Trường Khanh mấy lần, nhưng hắn không hề quan tâm tới cô ta.
Bạch Vi thắng thế không muốn bỏ qua, định nói thêm mấy câu.
Diêu Tử An ngăn cô ấy lại, làm người hòa giải: “Đều là bạn học cả! Thôi đi Bạch Vi, được đi!”
Bạch Vi hai mươi giống như một đóa hồng kiều diễm.
Cô ấy hừ nhẹ: “Tại sao anh lại nói giúp cô ta? Diêu Tử An, anh nói rõ cho em biết, có phải anh thích cô ta hay không? Có phải vì nhìn thấy cô ta lẳng lơ nên anh giúp cô ta?”
Diêu Tử An đành chịu.
Còn Đỉnh Tranh, mặc dù bị mắng nhưng cô ta cũng chỉ hơi nhếch môi.
Cô ta nhìn Diêu Tử An, hơi nháy nháy mắt rồi bỏ đi.
Ký túc xá nữ.
Nơi đây vốn dĩ không có một bóng người nhưng bây giờ lại hừng hực ngất trời.
Trên cơ thế nuột nà của Đinh Tranh không còn bao nhiêu quần áo, rất phối hợp với sự chiếm hữu của Diêu Tử An.
Giữa ban ngày, hai người làm đến nỗi quên trời quên đất.
Trong lúc ý loạn tình mê, Diêu Tử An hung hăng chiếm lấy người phụ nữ trong ngực, hắn cắn chặt quai hàm, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, nhuộm ướt ga trải giường màu trắng xanh.
Đinh Tranh không xinh đẹp bằng Bạch Vi.
Nhưng cô ta rất phóng khoáng, những chuyện bình thường Bạch Vi không chịu làm, Đinh Tranh đều sẵn sàng thực hiện.
Lúc này Đinh Tranh đang ôm lấy Diêu Tử An, ánh mắt quyến rũ như tơ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực người đàn ông, cười giễu: “Bạch Vi sẽ quay lại bất cứ lúc nào, anh không sợ bị cô ta phát hiện sao?”
Diêu Tử An hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ta, giọng khàn khàn.
“Chỉ cần có mặt ôn Noãn, trong mắt cô ấy sẽ không có tôi! Nhưng mà có phát hiện thì thế nào? Cô ấy cũng đâu biết lấy lòng người khác như cô?”
Diêu Tử An nói xong thì dường như càng thêm hưng phấn.
Đinh Tranh đố mồ hôi như nước.
Trong thâm tâm cô ta biết rõ, Diêu Tử An chỉ đóng kịch với Bạch Vi, nếu một ngày nào đó bị Bạch Vi phát hiện, mối quan hệ giữa cô ta và Diêu Tử An cũng sẽ chấm dứt, nói cách khác là sẽ không còn ai chi trả học phí cho cô ta, nên cho dù có bị Bạch Vi nói những lời khó nghe đến đâu thì Đinh Tranh cũng chưa từng nghĩ đến việc phơi bày mối quan hệ này.
Sau khi xong chuyện, Diêu Tử An kéo quần bỏ đi.
Ném xuống một tấm thẻ, là phí sinh hoạt tháng này của Đinh Tranh.
Bên đây, Bạch Vi an ủi ôn Noãn.
Ôn Noãn cũng không phải người yếu ớt, vỗ vổ Bạch Vi: “Cậu đấy, cứ khấu xà tâm Phật mãi thôi! Ngoài miệng thì mắng Đinh Tranh, nhưng tháng nào cũng lén chuyển một ngàn vào thẻ
cơm của cô ta!”
Bạch Vi cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Cô ấy cười ha ha: “Cô ta không có liêm sỉ, tớ phải trị cô ta!”
Hai người nói thêm mấy câu rồi quay lại nhìn một cái, Diêu Tử An đi đâu rồi?
Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười: “Cậu lo việc của mình đi, đừng lo cho tớ nữa! Tớ thật sự không sao!”
Cô vẫn sinh hoạt và học tập như bình thường.
Trong lòng cô có một ước mơ, đó là được sang Anh học tiếp.
Niềm tự hào của đất nước, Kiều cảnh Niên, đang ở Anh.
Nghĩ đến Kiều cảnh Niên, ôn Noãn lại nhớ tới cây dương cầm của vua Louis XII, nó thật sự ở chỗ Hoắc Minh sao? Anh thật sự bằng lòng cho cô chạm vào sao?
Cùng lúc đó, Hoắc Minh đã có một chuyến đi Ý.
Anh đã mua lại cây đàn Morning Dew kia!
Giá hơi cao, nhưng anh biết ôn Noãn rất thích!
Thứ Sáu, Hoắc Minh về nước.
Anh vừa vào tới công ty, thư ký Trương cũng đã theo vào phòng làm việc, nói: “Luật sư Hoắc, có anh cố muốn gặp anh.”
Anh Cố?
Cố Trường Khanh?
Hoắc Minh đứng dậy rót cho mình một ly nước, uống hết nửa ly rồi mới nói: “Mời cậu ta vào!”
Anh lại nói tiếp: “Gọi điện cho cô ôn, nói là tôi mời cô ấy đến xem dương cầm, hỏi ý cô ấy thế nào.”
Thư ký Trương không ngốc.
Cô ấy biết sếp của mình đang chơi một trò chơi, vậy nên chỉ mỉm cười.
Chốc lát sau, cố Trường Khanh vào phòng làm việc.
Hắn cũng được xem như là con cưng của trời, xuất thân tốt, ngoại hình đẹp.
Nhưng tất cả những điều này so với Hoắc Minh thì chẳng là gì cả.
Lúc hắn bước vào, Hoắc Minh đang đứng bên cửa sổ uống nước.
Cố Trường Khanh năm hai mươi hai tuổi khi so sánh mình với Hoắc Minh có nhiều thành tựu trong sự nghiệp thì không giữ được bình tĩnh,
khàn giọng nói: “Tài liệu đầu tư một tỷ kia tôi vẫn chưa ký.”
Hoắc Minh vẫn không quay đầu lại.
Anh cầm chiếc ly cối nhìn ra ngoài cửa số, nhẹ giọng hỏi: “Cố Trường Khanh, cậu có thích ôn Noãn không?”
Cố Trường Khanh:…
Thật lâu sau hắn vẫn không trả lời.
Hoắc Minh cuối cùng cũng quay người lại.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm vào cố Trường Khanh, nhẹ giọng lên tiếng: “Ngay cả thích cô ấy mà cậu cũng không dám thừa nhận! Cậu lấy cái gì ra đế nói chuyện với tôi? Tinh địch thì cũng nên ở một vị trí ngang nhau, ít nhất là chúng ta đều thích cô ây, không phải cô ấy thì không được.”
Cổ Trường Khanh có chút lung lay.
Hắn vổn tưởng rằng một người đàn ông có thân phận như Hoắc Minh, tình cảm đối với ôn Noãn chỉ là hứng thú.
Nhưng rõ ràng Hoắc Minh rất đế ý đến cô.
Hoắc Minh đã nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Anh cười nhạt, nụ cười có chút cay đắng.
Từ tận đáy lòng, anh cảm kích cố Trường Khanh, cảm kích sau khi hắn qua đời đã đế lại một Cố Hi Quang bảo vệ ôn Noãn, cho nên trong giấc
mộng này, anh cũng chẳng có ác ý gì đối với cố Trường Khanh.
Hoắc Minh từ từ ngồi xuống, cũng ra hiệu cho Cố Trường Khanh ngồi.
Cửa số lá sách được kéo lên, ánh nắng bên ngoài chiếu vào sườn mặt của Hoắc Minh làm nối bật thêm đường nét của anh, tầng ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ khiến anh trông như một vị thân.
Hồi lâu sau, Hoắc Minh mới từ từ lên tiếng.
“Cố Trường Khanh, lấy một tỷ rồi buông bỏ Ôn Noãn, không phải rất tốt sao? Vừa giúp được tập đoàn Cố Thị bình an vượt qua cơn nguy kịch, đồng thời còn giúp cho cậu sau này không phải phản bội một người con gái thật lòng yêu mình!”
“Ôn Bá Ngôn cũng sẽ mãi là chú ôn của cậu.”
Sắc mặt Cổ Trường Khanh tái nhợt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kế hoạch của mình lại bị người đàn ông trước mặt này nhìn thấu.
Lần đầu tiên hắn không giữ được bình tĩnh: “Luật sư Hoắc có ý gì?”
Hoắc Minh lấy một điếu thuốc ra cúi đầu châm lửa, sau khi rít một hơi rồi nhả khói, anh khẽ mỉm cười: “Tôi có ý gì, chắc hẳn trong lòng cậu
hiếu rõ! Cố Trường Khanh, cậu đừng hỏi sao tôi lại biết được, tôi không có ác ý với cậu.”
Cùng lắm thì, coi như là tình địch.
Anh muốn cố Trường Khanh năm hai mươi hai tuổi sẽ chọn quyền lực, chứ không phải ôn Noãn.
“Có thể cho tôi một điếu thuốc không?” cổ Trường Khanh đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên!” Hoắc Minh ra hiệu một cách nhẹ nhàng phong độ.
Cố Trường Khanh lấy điếu thuốc, châm lửa rít một hơi dài, trong lòng hắn biết rõ Hoắc Minh nói đúng, là đàn ông thì đều phải biết nên chọn thế nào, rõ ràng nhất là hắn không chỉ có thể lấy được một tỷ đầu tư mà còn có thể leo lên nhà họ Hoắc.
Làm một được mười!
Cố Trường Khanh yên lặng hút xong một điếu thuốc.
Hắn đứng dậy, rất bình tĩnh nói: “Cảm ơn luật sư Hoắc! Hợp tác vui vẻ!”
Hoắc Minh ngồi đó, không vội đáp lại.
Anh ngấng đầu nhìn cố Trường Thanh trẻ trung hai mươi hai tuổi, trong lòng ít nhiều cũng có sự thương cảm.
Trên thực tế, cố Trường Khanh đã chết rồi.
Ngay lúc cố Trường Khanh cho rằng anh định lên mặt thì Hoắc Minh đã đứng dậy bắt chặt lấy tay hắn, trầm giọng nói: “Cố Trường Khanh, cảm ơn cậu!”
Cố Trường Khanh sửng sốt.
Hắn không hiếu ý của Hoắc Minh.
Hoắc Minh chỉ cười nhạt: “Thật ra thì tôi rất thích một đứa nhỏ trong nhà họ cố, tên là Hi Quang!”
Hi Quang…
Cố Trường Khanh càng không hiếu.
Hoắc Minh vẫn cười nhạt, ánh mắt chất chứa tình cảm: “Hi Quang chắc chỉ mới mười ba tuổi thôi! Chờ khi tôi và ôn Noãn kết hôn sẽ nhận thằng bé làm con nuôi!”
Cổ Trường Khanh nghĩ, Hoắc Minh anh mới hai mươi bốn tuối, Hi Quang đã bao lớn?
Có lợi dụng thì cũng không thế lợi dụng như vậy!
Hắn nói đại gì đó rồi định rời đi.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, theo sau đó là một luồng hương thơm, một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào.
Cố Trường Khanh nhận ra, đây chính là thiên
kim nhà họ Hoắc.
Hoắc Minh Châu!
Hoắc Minh châu đi vào, nhìn hắn một hồi lâu, Cố Trường Khanh khẽ gật đầu rồi rời đi.
“Anh! Vừa rồi là ai vậy?”
Hoắc Minh châu chạy tới nũng nịu ôm cổ anh trai mình.
Hoắc Minh quay đầu liếc cô ấy một cái: “Vừa ý? Thích?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hoắc Minh Châu ửng đỏ.
Hoắc Minh như có điều suy nghĩ, lát sau anh lại nói: “Cậu ta không thích hợp với em! Nếu em dám lén lút liên lạc với cậu ta, anh sẽ đánh gãy chân em!”
Hoắc Minh châu tức muốn chết.
Cô ấy nghe nói gần đây anh trai đang theo đuối một cô gái, sao chỉ mình anh là được theo đuối người khác vậy?
Hoắc Minh nhẹ nhàng kéo em gái lại.
Anh nhìn cô ấy một lúc rồi bật máy tính lên, lấy ra một phần tin tức từ thành phố c, nhân vật chính là ông Lục của thành phổ c.
Lúc đó, Lục Khiêm vẫn còn trẻ.
Khí chất cao quý nhã nhặn, tài hoa phong nhã như thế tất nhiên thu hút các cô gái nhỏ, ngay cả Hoắc Minh Châu cũng ngây người.
Hoắc Minh: “Người này có tốt hơn không?”
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Hoắc Minh Châu không vui: “Anh, đây là ông Lục ở thành phố c đấy, sao có thể thích em được!”
Hoắc Minh vốn định dạy dỗ cô ấy vài câu, nhưng cuối cùng vẫn đau lòng.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhỏ giọng nói: “Minh Châu, trong lòng anh em là tốt nhất! Không ai có thể so sánh được với em.”
Hoắc Minh châu buồn nôn lè lưỡi.
Cô ấy buồn nôn nói với anh: “Em có tốt hơn Ôn Noãn không?”
Hoắc Minh cũng không ngạc nhiên, anh nghịch đồ chặn giấy trên bàn, cười như không cười: “Sao mà so được! Một người là bà xã tương lai, một người là em gái bảo bối.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Minh Châu hơi đỏ lên.
Trước giờ cô ấy vẫn luôn ỷ lại Hoắc Minh, không nhịn được nũng nịu đòi ôm, nhỏ giọng nói: “Anh! Chỉ cần chị dâu tốt, em cũng sẽ đối xử đàng hoàng với chị ấy!”
Hoắc Minh vuốt vuốt tóc cô ấy.
Lúc này, thư ký Trương đi vào, nhìn thấy hai anh em họ đang đùa giỡn thì không khỏi mỉm cười.
“Luật sư Hoắc, cô ôn… không chịu đi.”
Hoắc Minh cũng không giận.
Anh hiểu tính cách của ôn Noãn hơn ai hết, thế là nhìn Hoắc Minh Châu một cái, ném điện thoai qua cho cô ấv: “Goi cô ây tới qiÚD anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK