Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tháng sau.
ỏng chồng chủ mỏ than của Đinh Tranh bị lật tẩy.
Năm mạng người biến mất cách đây bốn nãm trước được cỏng khai, còn ông chủ mỏ than giàu có kia trực tiếp bị bắt, kết quả phải ngồi ít nhất hai mươi năm tù.
Trời đất của Đinh Tranh như sặp xuống.
Cò ta muốn gặp ông Lục nhưng bị thư ký Liều ngăn lại.
Thư ký Liều nói lời ấn ý: “Cò Đinh, ngài Lục của chúng tòi vẩn có ý định hợp tác lâu dài với cô nhưng không ngờ được gốc gác của chồng cỏ lại không sạch sẽ, cho nên ngài ấy chỉ có thể từ bỏ!”
Đinh Tranh có ngu cũng nhận ra được chuyện này không bình thường.
Thế nhưng lấy thân phận và địa vị hiện tại, cô ta cũng không dám khiêu chiến với quyền lực của Lục Khiêm, cô ta chí có thế cầu xin được gặp ông một lần.
Thư ký Liễu cười thoái mái.
“Cò Đinh ngầm lại xem mình đã đâc tội với người nào?”
Đinh Tranh ngây ngấn cả người.
Hồi lâu sau, cô ta mới lấm bấm: “Là ôn Noãn!”
Thư ký Liều không đáp lại trực tiếp, anh ta chỉ nói: “Em gái của ông Lục mất sớm, ông Lục chỉ có thế dành hết tình cảm cho cò chủ mà thói. Cò Đinh nghĩ lại xem đây là tình yêu thương như thế nào? Trước khi làm việc, cò Đinh không hỏi thăm rõ ràng, chỉ toàn làm chuyện hồ đồ!”
Thư ký Liều nói xong thì rời đi.
Đinh Tranh ngồi một mình trước bàn trà, toàn bộ cơ thể đều suy sụp!
Cò ta cầm một tách cà phê lên, mặc dù đã cô’ gắng ôn định nhưng tay cò ta vần không ngừng run rấy… Cò ta khỏng muốn tin rằng, cò ta nổ lực phấn đấu nhiều nãm nhưthế nhưng vần thua ởtrên tay ôn Noãn.
Thậm chí Ôn Noãn còn chưa ra tay đã khiến cò ta vò cùng chật vật.
Không, không được!
Lão Chu nhà cô ta không thế ngã, cho dù phải hèn mọn cầu xin ôn Noãn, cò ta cũng phải giữ được lão Chu.
Lúc Đinh Tranh đi ra khỏi phòng trà, bẽn ngoài đang mưa, thời tiết đầu thu ban đầu còn hơi khò nóng nay đã bị mưa phùn tưới mát hơn nhiều…
Biệt thự, mưa phùn rơi.
Ôn Noãn ngồi trong đình ở sân sau hóng gió, cô đang nghịch bình hoa.
Cõ cắm những bông hoa tự tay trồng.
Người giúp việc đi tới, hạ giọng mở miệng: “Bà chủ, có cô Đinh muốn gặp bà!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt.
Cô đã thấy tin tức hôm nay, cũng đoán ra được Đinh Tranh sẽ đến cầu xin cò, chỉ là không ngờ sẽ tới nhanh như vậy.
Cò cười nhẹ, nói: “Cứ nói tôi không ở nhà!”
Người giúp việc gật đau rời đi.
Trước cửa biệt thự, Đinh Tranh bung dù, nôn nóng đi qua đi lại.
Cò ta phải tới cầu xin ôn Noãn là điều hoàn toàn bất đắc dĩ.
Cò ta nghĩ, dù ôn Noãn có tuyệt tình đi chăng nữa thì bọn họ cũng là bạn học cũ, nế mặt tình cảm cũ giúp đỡ một phen cũng không khó, chỉ cần cô ta chịu cúi dầu.
Nhìn từ xa, người giúp việc bung dù đi tới.
“Xin lỗi cõ Đinh, bà chủ của chúng tỏi đã ra ngoài! Lân sau cò hẵng đến!”
Đương nhiên Đinh Tranh biết ón Noãn chí lấy cớ.
Rõ ràng cò đang trong nhà.
Đinh Tranh không cam lòng, cò ta vứt hết thế diện đứng ở trước cửa hò to: “ôn Noãn! Tòi biết cò đang ở trong, vì sao cò không chịu gặp tòi?… ĐƯỢC rồi, tỏi rất xin lỗi vì đã tiết lộ chuyện riêng tư của cô, nhưng chuyện đó cũng đâu có ảnh hưởng gì nhiều tới cò, không phải sao? Chắng lẽ làm gì đi nữa cô cũng phải khiến tòi chết mới vừa lòng phái không?”
Sắc mặt người giúp việc rất khó coi: “Cô Đinh, cò đừng gây khó dề cho chúng tòi!”
Bà chủ dể tính không so đo. Nếu ông chủ về nhà, nhất định sẽ hỏi tội.
Đinh Tranh tức giận đến mức quăng cá dù, chạy tới nắm lấy cánh cống đen khằc hoa vãn ra sức lắc lư, trong miệng thốt ra lời nói không sạch sẽ: “ôn Noãn, mày đi ra cho tao! Mày giả vờ chết làm gì? Mày nghĩ rằng mày tốt hơn tao sao? Mày đã quên lúc trước mày theo đuổi Cố Trường Khanh như thê’ nào hả?”
“Mày nói cả đời này chỉ mãi mãi yèu mình Cố Trường Khanh!”
“Ha ha, mày cũng chẳng khác gì tao, chỉ yêu quyền thế!”
“Mày không yêu Hoắc Minh, tao chẳng nhìn thấy chút tình yêu nào ở trong mắt mày! Ôn Noãn, đây là báo ứng của mày, mày luôn dẫm lên tao, báo ứng tới rồi đấy.”
Đinh Tranh biết ôn Noãn sẽ không hồ trợ, dứt khoát xé rách mặt.
Ôn Noãn nghe thấy được.
Cô bình tĩnh chỉ đạo: “Gọi bảo vệ đuối cỏ ta đi!”
Bảo vệ tới kéo Đinh Tranh đi, lúc lôi cò ta rời đi, Đinh Tranh tựa như người đàn bà điên đanh đá chửi đổng trong mưa, những lời nói khó nghe kia không ngừng thoát ra khỏi miệng cỏ ta.
“Tiếp tục thế đi!”
“Ôn Noãn, mày đã mất đi niềm vui khi làm phụ nữ.”
“Tao nghĩ nếu làm với Cố Trường Khanh chắc còn có cảm giác hơn lúc mày làm với Hoâc Minh đấy nhỉ?”
Một chiếc Bentley màu vàng kim từ từ tiến lại g‘ân.
Cửa số xe được kéo xuống một nửa.
Lời Đinh Tranh nói, Hoằc Minh nghe rõ rành mạch.
Khuôn mặt tuấn tú của anh không cảm xúc.
Đinh Tranh quay đau nhìn thấy anh.
Cò ta nhào lên vổ cửa xe, nước mưa không ngửng chảy vào trong miệng cò ta, cò ta liều mạng nói: “Luật sư Hoắc, tỏi cầu xin anh giúp tòi! Anh kêu ón Noãn buông tha cho lão Chu nhà tòi được không? Anh muốn cái gì tòi cho anh hết.”
Cò ta tự nhận mình cũng có chút nhan sắc, dể khiến đàn ông trìu mến.
Cò ta cảm thấy, ắt hắn người đàn õng trước mắt không được thỏa mãn trong hòn nhân, mà cô ta lại có thế khiến anh vui sướng.
Chiếc Bentley màu vàng kim dừng lại.
Cần gạt nước phía trước không ngửng đưa qua đưa lại.
Hoầc Minh ngồi trong xe, trén người là bộ vest quý giá, lúc anh cúi (Tâu chàm thuốc lá, nhìn anh sang trọng khó nói thành lời.
Đinh Tranh biết mình rất đè tiện.
Người cô ta yêu nhất chính là Cô’ Trường Khanh, cõ ta vẩn qua lại với rất nhiều đàn ông, nhưng khi một người đàn ông sạch sẽ chưa bao giờ dan díu với người phụ nữ khác xuất hiện, cô ta vần nhào lên.
Cò ta ghen ghét với ôn Noãn.
Hoắc Minh nhẹ nhàng thở ra một vòng khói, nghiêng đau nhìn Đinh Tranh, cái liếc mầt kia cũng đủ cho tất câ phụ nữ mềm chân.
Đinh Tranh lẩm bẩm mở miệng: “Giúp tòi!”
Giọng điệu Hoắc Minh lạnh lẽo: “Chồng cô xảy ra chuyện, từ đâu tới đuôi đều là ý của tôi! Cõ Đinh, tòi không phải Cố Trường Khanh, tôi chưa bao giờ nhặt rác rưởi!”
Với loại người như Đinh Tranh, anh câm thấy dơ.
Hoắc Minh dập thuốc.
Anh mở miệng nói với bảo vệ: “Đứng ở đây làm gì? Kéo cò ta ra, đừng cản đường tòi.”
Đinh Tranh sững sờ.
Hoẩc Minh từ từ chạy đi, lúc ngang qua cò ta, bỗng nhiên anh dừng lại.
Bên trong xe, nửa mặt anh cũng sắc bén vò cùng, nhưng lời anh nói ra nói lại lạnh lùng kinh khủng: “Tôi rất để ý tới ôn Noãn! Nếu cô Đinh cứ khiến cô ấy luẩn quấn không vui trong lòng, tỏi đây cũng không ngại phá hủy thứ mà cô Đinh để ý nhất.”
Thứ Đinh Tranh đế ý nhất là Cố Trường Khanh.
Cò ta vừa yêu vừa hận anh ta!
Nếu Cố Trường Khanh nghèo túng, anh nghĩ đây mới là thứ Đinh Tranh không chịu đựng được.
Cửa sổ xe nâng lên.
Người đàn ông cao quý kia chậm rãi lái xe vào biệt thự, có khi anh sẽ tới an ủi ôn Noãn.
Đinh Tranh không chịu nổi gào thét.
Rõ ràng do cò ta xui xẻo, vì sao cả thế giới đều sẽ đi an ủi Ôn Noãn!
Chiếc Bentley vàng kim dừng lại.
Hoằc Minh ngồi bên trong xe, lẳng lặng hút thuốc lá.
Bẽn tai vang lên lời Đinh Tranh mới nói.
[Cứ tiếp tục vậy đi!]
[Ôn Noãn, cò đã mất đi niềm vui khi làm phụ nữ!]
[ Tòi nghĩ nếu làm với Cố Trường Khanh chắc còn có cảm giác hơn lúc cò làm với Hoắc Minh đấy nhỉ?]
Anh không nên đế ý nhưng anh vẩn để ý.
Thán là một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ỏng sinh ra đã ưu việt như anh, bản thân anh vò cùng đế ý chuyện mình khỏng thể khiến cho vợ cảm thấy vui sướng!
Anh cũng biết, Cố Trường Khanh không quên được ôn Noãn.
Bọn họ có được hồi ức bốn năm bên nhau.
Mặc kệ là tốt hay không tốt, bọn họ cũng đã từng ngọt ngào…
Hút hết một điếu thuốc, anh xuống xe, đi thắng ra sân sau.
Ôn Noãn vẩn đang nghịch bình hoa kia.
Thấy Hoẩc Minh tiến vào, cò nhẹ giọng hỏi: “Cò ta đi rồi sao?”
Hoẩc Minh cởi bỏ nút thắt tây trang, cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên vai cò: “Trời lạnh, sao em lại ngồi ngoài này?”
Ôn Noãn mỉm cười: “ở bên ngoài rất thoải mái.
Anh cúi người hôn cô.
Ôn Noãn đáp lại nụ hòn của anh, có lẽ vì muốn khiến anh vui, cò ôm lấy vai anh… Sau đó anh ngồi vào trên ghế, cô ngồi vào trong lòng ngực anh.
Áo khoác trén vai cò rơi xuống đất, bàn tay anh thăm dò vào váy cô.
Cò nhẹ nhàng cẩn vai anh, thấp giọng nói: ‘Vê phòng.”
Hoắc Minh rút tay lại, nhẹ nhàng vỗ eo co, cố ý trêu đùa cò: “Nghĩ cái gì thế bà Hoâc! Hoẩc Tây và Doãn Tư đâu?”
Ôn Noãn đoán ra suy nghĩ của anh.
Cò tựa lên vai anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn: “Bố mẹ đón về rồi, nói là đế không gian cho vợ chồng chúng ta bồi dưỡng tình câm.”
Hoăc Minh ôm vòng eo của cò.
Hai cái đều im lặng.
Thật ra tình cảm giữa bọn họ không tồi, sống chung cũng thoải mái, anh sãn sóc cho cô, cô cũng dịu ngoan với anh, thế nhưng lại thiếu một chút tình cảm mãnh liệt, nhạt nhòa hơn cả đòi vợ chồng già mà thôi.
Cũng không gì là không tốt!
Nửa tháng sau.
Ông chồng chủ mỏ than của Đinh Tranh đã xác nhận mọi chứng cứ, trên cơ bản phải ngồi tù hai mươi nàm.
Vợ con rời bỏ.
Đinh Tranh là người vợ hiện tại, được chia khoảng năm triệu tiền mặt… Khoảng cách này chênh lệch khá xa so với cuộc sống nhà giàu cỏ ta mong muốn.
Ôn Noãn không tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
Chỉ có điều không ngờ được cô lại gặp lại Đinh Tranh trong buổi gặp gỡ nhà họ Tư.
Ôn Noãn muốn đóng phim điện ảnh, bên cạnh có một đám nam diễn viên trẻ đẹp vây quanh, ai cũng muốn được diễn chung với cò Hồ.
Bình thường Bạch Vi bị cảnh Sâm quản lý nghiêm ngặt.
Đém nay hoàn toàn được thả lỏng, nhìn mấy nam diễn viên trê đẹp này, cỏ ấy sờ mặt mình, hận bản thân không lo chăm sóc!
Ôn Noãn thấp giọng bảo cò ấy kiềm chế. Nếu thật sự xây ra chuyện, Cảnh Sâm sẽ làm thịt cô.
Bạch Vi đang định giải thích, khóe mằt đáo qua chợt nhìn thấy người quen, cò ấy thấp giọng nói với ón Noãn: “Đinh Tranh tới, cò ta cũng thật bản lĩnh, chồng còn ở trong tù mà bản thân đã nhanh chóng leo lên õng lớn bên ngành giải trí rồi.*
Ôn Noãn lơ đãng liếc mắt thì thấy Đinh Tranh đang mặc một bộ đồ dạ hội màu bạc, kéo tay một người đàn ông bụng bia, từ từ bước đến.
Cò ta gầy hơn nhiều, nhìn có vẻ thêm phần xinh đẹp yếu ớt.
Rất hút đàn ỏng trìu mến.
Lúc này, cò ta nhìn chằm chằm vào cô, tỏ vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống!
Ôn Noãn đâu sợ cô ta.
Cô hạ giọng nói với Bạch Vi: “Nhà sản xuất cô ta dựa vào mấy nãm nay làm ăn không được, quay bộ nào lỗ bộ ấy! Đây là muốn dựa hơi vào mấy cái lò xo thép trong tay Đinh Tranh mà thôi!”
Bạch Vi rất bội phục cô.
Ôn Noãn cười: “Hai ngày trước uống trà với cô Hồ, cò ấy nói cho tớ biết.”
Khi nói chuyện, Đinh Tranh ngồi ở một chổ rất xa.
Ôn Noãn không quan tâm tới cò ta, tiếp tục xã giao, tới lúc mười giờ, cỏ nói với Bạch Vi: “Cậu ở lại chơi một lát, tới về trước!”
Bạch Vi rất kinh ngạc: “Hoắc Minh quản lý nghiêm khâc vậy sao?”
Ôn Noãn chỉ cười nhẹ.
Thật ra cũng không phải Hoắc Minh yéu cầu cò trở về sớm, mà từ sau lề kỷ niệm ngày thành lập trường, cô có thế cám giác được anh đang cảm thấy không an toàn, cò cũng có thể thông câm.
Tình cảm giữa bọn họ vốn đã bình đạm. Lại còn nhìn thấy video Cố Trường Khanh, sau đó anh càng trở nên nổ lực. ôn Noãn vẩn cảm thấy, giữa vợ chồng bọn họ ít nhất phải có một người bình thường.
Cho nên mặc dù anh cần cù cày cấy, cô vẫn rất khoan dung.
Bình thường lúc anh muốn, cò cũng chưa bao giờ từ chối.
ôn Noãn chào hỏi xong thì rời đi trước.
Dinh thự nhà họ Tư có lối ra khá dài, người giúp việc cầm áo khoác cho cò.
Giọng nói của Đinh Tranh truyền đến từ đằng sau.
“Ôn Noãn!”
Ôn Noãn quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt như bị quỷ gặm của Đinh Tranh, cõ khẽ nhíu mày: “Cò Đinh, có việc gì sao?”
Đinh Tranh kẹp một điếu thuốc dài dành cho nữ trong tay.
Cò ta cúi đầu châm thuốc, giương mât quan sát ôn Noãn thật lâu, sau đó cô ta mới nhẹ giọng nói: “ôn Noãn, mày thắng rồi đấy! Lão Chu nhà tao vào tù rồi, sau này tao chỉ có thế dựa vào bân thân mà thỏi.”
ón Noãn chỉ cười nhẹ.
Đinh Tranh hung hăng hút một ngụm thuốc: “Tao biết mày rất vui! Mày là vì Bạch Vi đúng không! Năm đó cò ta bị thương nặng như vậy, mày là chị em tốt của cò ta, tất nhiên cũng sẽ đau lòng! Hiện tại bọn mày được như ý nguyện.”
Cò ta bổng nhiên híp mằt, cười.
“Tao thấy rất kỳ quái, rõ ràng bây giờ mày không yêu Hoăc Minh, vì sao còn ở cạnh anh ta? Không phải mày không thiếu tiền sao? Dù thế nào nhà họ Lục cũng có thể nuôi mày ăn sung mặc sướng mà!”
“Có một người cậu như vậy, mày còn sợ cái gì?”
ón Noãn bình tĩnh mở miệng nói: “Đinh Tranh, cò cho rằng tất cả mọi người đều xem mình là trung tâm giống như cõ sao? Hoắc Minh chẳng những là chồng của tòi, anh còn là bố của hai đứa nhỏ.”
Đinh Tranh cười rộ lẽn, cười chây cả nước mắt.
Bố của hai đứa nhỏ…
Quả nhiên là vậy!
Đây mới là lời nói thật lòng của ôn Noãn, cô vui sướng ở đâu, hạnh phúc ở chổ nào?
Cò và Hoầc Minh ở bén nhau chắng qua cũng chỉ vì con cái mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là thỏa hiệp mà thòi, thật ra cò có điếm nào sống tốt hơn cò ta chú?
Ôn Noãn không muốn đế ý tới cò ta, xoay người rời đi.
Vừa mới xoay người đã thấy Hoẳc Minh đứng ở cửa.
Anh chỉ im lặng nhìn cò.
Đôi mắt anh thâm sâu giống như bầu trời day mây, sương mù vây kín…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK