Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà hát thành phố b.
Trong lễ đường, buổi lễ kỷ niệm của trường học viện âm nhạc đang được tổ chức náo nhiệt.
Trên sân khấu đế một chiếc dương cầm morningdew.
Nghe nói đây là chiếc đó Louis II đã từng đàn, bây giờ Hoắc Minh lại mua tặng cho giai nhân, tất cả mọi người đều đang chờ đợi biểu diễn chút nữa của ôn Noãn.
Dưới sân khấu có khá nhiều người quen ngồi.
Cảnh Sâm, Bạch Vi, Diêu Tử An, Đinh Tranh… Còn có Cổ Trường Khanh.
Sau khi Cố Thị nhận được tài trợ của Hoắc Minh, kinh doanh đã có chút xoay chuyến, dù sao Cố Trường Khanh cũng là người đàn ông đặt sự nghiệp trên hết, đến hôm nay hắn đã không còn lo lắng.
Hắn dẫn theo cố Hi Quang đến, xem ôn Noãn đàn dương cầm.
Đinh Tranh ngồi không xa, nhịn không được nghiêng đầu sang nhìn hắn, bất kể cô ta đê tiện như thế nào nhưng từ đầu đến cuối trong lòng cô ta yêu là cổ Trường Khanh.
Nhưng cố Trường Khanh không quan tâm cô ta.
Đinh Tranh cắn răng cười lạnh.
Hắn có thích ôn Noãn thì sao chứ, chút nữa khi òn Noãn biểu diễn…. Tất cả mọi thứ đều kết thúc.
Đinh Tranh hơi giương cằm lên, im lặng chờ đợi.
Ánh đèn từ từ tắt đi, một bóng hình màu trắng bước đến trước đàn dương cầm, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Đinh Tranh cũng khỏng ngoại lệ, thậm chí cô ta mỉm cười chút nữa người mặc bộ lễ phục màu trắng này sẽ nhuộm đầy máu tươi… Không ai ngờ tới là cô ta làm.
Trên sân khấu vang lên tiếng đàn dương cầm, đàn không phải ca khúc ôn Noãn định sẵn.
Mà là “người yêu ánh trăng”.
Ánh đèn từ từ sáng lên, đợi nhìn rõ người trên sân khấu mọi người đều kinh ngạc.
Không phải là ôn Noãn mà là Hoắc Minh.
Lúc này anh đang mặt bộ lễ phục màu trắng, ngồi dưới ánh đèn đàn dương cầm, cao quý nho nhã.
Chưa từng có ai biết, Hoắc Minh đại đàn dương cầm hay như vật.
Tất cả mọi người mê như điếu đổ, cũng không so đo chuyện thay đối người.
Sắc mặt của Đinh Tranh tái nhợt.
Làm sao có thế, sao lại là Hoắc Minh.
Cô ngấng đầu lên nhìn dây thép cột đèn treo thuỷ tinh kéo căng đã hơi loạng choảng, sắp đứt rồi.
Cô ta muốn lên tiếng nhưng lại không nói không ra lời nào.
Cô ta vô cùng sợ hãi.
Nếu như người xảy ra chuyện là Hoắc Minh thì nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ dùng hết mọi cách đế điều tra ra, nhưng vậy Đinh Tranh cô ta sẽ chết không có chỗ chôn!
Đinh Tranh đứng phắt dậy.
Ngay lúc này, đèn thuỷ tinh bắt đầu dao động…
Rõ ràng Hoắc Minh có thế tránh ra nhưng anh vẫn ngồi ở đó, đàn dương cầm giống như không có chuyện gì.
Dường như dưới tay anh chính là người yêu ánh trăng của anh.
Cuối cùng, dây thép đứt rồi.
Đèn thuỷ tinh bịch một tiếng rơi xuống, tất cả mọi người đều phát ra tiếng thét.
Bóng dáng màu trắng đó vẫn ngồi yên ở đó.
Tiếng đàn của dương cầm chưa dừng.
Cho dù trán của anh, trên lễ phục màu trắng của anh đã nhuổm đầy máu tươi, nhưng anh lại không nhíu mày tiếp tục đàn bài õn Noãn thích nhất.
Mỗi nốt nhạc đều đang nói: ốn Noãn, theo anh về nhà!
Trong mớ hỗn độn, cửa chính lề đường bị đẩy ra, ánh sáng chiếu vào.
Là Ôn Noãn.
Cô xách tà váy mặc kệ tất cả chạy về phía Hoắc Minh, khoé mắt của cô mang theo nước mắt: “Hoắc Minh…”
Xung quanh dường như im lặng.
Tất cả mọi người, tất cả âm thanh đều biến mất hết…
Chỉ có cô và Hoắc Minh!
Ôn Noãn cố gắng chạy về phía anh, nhưng bất kể cô nỗ lực như thế nào cũng không có cách nào tiếp cận anh, cô cứ như vậy nhìn anh ngồi ở đó, toàn thân đều là máu, đàn “người yêu ánh trăng”.
Dương cầm morningdew…
Căn hộ, cô đút Tiểu Bạch…
Trong lòng ôn Noãn đau xót!
Hoắc Minh, vì sao anh đột nhiên xuất hiện, lại vì sao không thể em tiếp cận?
Bổng dưng…
Cơ thể của người đàn ông mặc áo vest màu trắng đang dần trở nên trong suốt, giống như có thế biến mất bất cứ lúc nào vậy, anh dừng tay lại nghiêng đầu chăm chú nhìn cô.
Tiếng dương cầm vẫn đang tiếp tục.
Cuối cùng ôn Noãn có thể đến gần anh.
Tay gần như trong suốt của Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “Sao lại đến đây rồi?”
Cò bật khóc: “Hoắc Minh!”
Cô đột nhiên cảm thấy là giấc mơ, nhưng trong giấc mơ cũng biết đau mà…
“Đừng khóc.”
Anh an ủi cô gái nhỏ của anh: “Anh không đau! Ôn Noãn, quan trọng nhất chúng ta vẫn còn ở bên nhau… Tin anh!”
Môi cô run rấy, một hồi lâu mới nhấc lên được.
Cô đưa anh xem nhẫn ở ngón tay: “Hoắc Minh, em tin anh!”
Hoắc Minh cười rất nhẹ cho dù nụ cười ấy đã mờ ảo, anh muốn chạm vào cô nhưng không còn cách nào chạm vào cơ thể cô nữa.
Anh biến mất ở trên sân khấu.
Cánh hoa hồng ở xung quanh cũng từ từ dâng lên…
“Hoắc Minh!” ôn Noãn ởtuối hai mươi khóc đến thấu ruột thấu gan, từ từ quỳ xuống.
Hoắc Minh, anh đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất như vậy, Hoắc Minh anh kêu em phải làm sao?
Thật sự là một giấc mơ sao?
Anh có còn quay về không?
“Hoắc Minh!”
“Hoắc Minh, đừng, đừng làm như vậy!”
Bệnh viện tốt nhất thành phố B, ôn Noãn hôn mê bảy ngày không ngừng nói mớ, đột nhiên cô mở mắt ra.
Bởi vì cơ thể không vận động thời gian dài nên căng cứng.
Hơi động đậy, thần kinh cũng kéo đến đau vô cùng.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, bà Hoắc mừng đến chảy nước mắt.
“Ôn Noãn, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”
Ôn Noãn nhìn trong phòng bệnh một vòng, không nhìn thấy Hoắc Minh, cô khó khăn hỏi: “Mẹ… Hoắc Minh đâu rồi?”
Sắc mặt của bà Hoắc khó coi.
Ôn Noãn hối thúc hỏi thêm lần nữa.
bà Hoắc dịu dàng đắp chăn lại cho cô, nói sự thật với cô: “Hoắc Minh vào trong núi gặp thầy Thanh Thuỷ rồi.”
Vào núi?
Ôn Noãn kinh ngạc.
Cô nhìn ra bên ngoài, trời đất đều trắng xóa, đang rơi tuyết rất dày.
Sao anh lên núi được?
Trong mắt ôn Noãn gấp gáp, bà Hoắc lau nước mắt: “Mẹ lập tức gọi điện thoại báo cho nó biết tin tốt này, con đừng gấp chăm sóc cho bản thân trước!”
Nói xong, lập tức gọi điện thoại.
Điện thoại vang rất lâu mới bắt máy, là giọng nói quen thuộc nhưng yếu ớt của Hoắc Minh: “Mẹ!”
Bà Hoắc bật khóc.
Có trời mới biết bà lo lắng bao nhiêu cho Hoắc Minh, may mà ông trời phù hộ.
Bà kìm nén cảm xúc, nói: “ôn Noãn tỉnh rồi.”
Phía bên đó im lặng vài giây, giọng nói hơi khàn nhưng ấm áp: “Cho ôn Noãn nói chuyện với con!”
Bà Hoắc nhanh chóng đặt điện thoại bên tai Ôn Noãn.
vẫn là im lặng.
Ai cũng không nói chuyện trước, bởi vì sự đau khổ khắc cốt ghi tâm trong giấc mơ còn như kim đâu.
Rất lâu sau đó, Ôn Noãn lên tiếng.
Giọng nói của cô khàn đến không ra dạng gì: “Minh, em mơ một giấc mơ!”
Phía bên đó yết hầu của Hoắc Minh chuyến động, anh kìm nén rất lâu mới tiếp lời: “Anh cũng mơ một giấc mơ! ôn Noãn… Anh mơ thấy chúng ta yêu nhau, là một giấc mơ rất tốt đẹp.”
Ôn Noãn bật khóc.
Sao anh có thể miêu tả hời hợt như vậy, rõ ràng cuối cùng anh rất đau nhưng anh lại nói rất tốt đẹp.
“Đừng khóc! ôn Noãn đừng khóc.” Anh dỗ dành cô.
Từ trước đến nay ôn Noãn hướng nội, cô rất ít khi thể hiện tình cảm trước mắt người khác với Hoắc minh, nhưng bây giờ cô rất muốn gặp anh, muốn chạm vào anh, muốn biết anh còn ổn không.
“Hoắc Minh… Em muốn gặp anh.”
Hoắc Minh cũng muốn gặp cô.
Nhưng bây giờ anh không đi được, không chỉ là đường núi bị tuyết phủ kín mà còn bì chân của anh bị phỏng lạnh rồi, anh đã quỳ cả đêm, bây giờ một bước cũng đi không nổi.
Nhà chùa đơn giản.
Anh trải qua đau đớn vạn tiễn xuyên tim ở trong giấc mơ, khi tỉnh lại dỗ dành vợ của anh.
“Tuyết dừng rồi, anh sẽ ngồi trực thăng đến có được không?”
Ôn Noãn nằm nghiêng người, nước mắt đầy mặt.
Là giấc mơ nhưng cô lại nhớ rõ như thế, cô cũng không khó đoán được anh phải trả giá như thế nào.
Rất có thế anh không ra được.
Ngón tay của ỏn Noãn nhẹ nhàng chạm vào điện thoại, nhẹ nhàng nói: “Em đợi anh…”
Em đợi anh…
Câu nói này giống như đã đợi bốn năm.
Phía bên đó, Hoắc Minh hơi giương cằm lên, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Anh nói: “ôn Noãn, tuyết dừng rồi anh sẽ về.”
Cúp điện thoại, anh khẽ vuốt lòng ngực mình.
Đập mãnh liệt đến như thế!
Ôn Noãn tỉnh lại.
Không khí nhà họ Hoắc vô cùng vui vẻ, Hoắc Chấn Đông bôn ba nhiều ngày cũng xem như yên tâm.
Ông gọi điện cho con trai biểu dương.
Sau đó lại dẫn theo mấy đứa cháu bảo bối đến thăm ôn Noãn.
Cửa vừa mở ra, ba đứa trẻ chạy vào còn có một Doãn Tư được ông bế ở trong lòng, Tiểu Doãn Tư đã hơn một tuổi rồi đang biết u ơ gọi: “Mẹ.”
Ôn Noãn từ từ hồi phục được chút, dựa vào đầu giường đưa tay ra.
Hoắc Chấn Đông lại không cho Doãn Tư qua đó: “Mẹ không khoẻ, trong bụng còn có em bé, ông nội bế bảo bổi Doãn Tư của chúng nhé.”
Tiểu Doãn Tư cái hiểu cái không.
Cậu bé thích ông nội, cái tay mập mạp trắng ngần nâng mặt của Hoắc Chấn Đông, hôn một miếng.
Hoắc Chấn Đông nhìn ôn Noãn, không tự chủ được rơi lệ.
Ống nói một hơi: “Tỉnh dậy là tốt, tỉnh dậy là tốt! Đứa trẻ này con không tỉnh dậy nữa thì Minh sắp điên mất rồi.”
Ôn Noãn mỉm cười.
Tiếu Hoắc Tây cùng Sùng Quang đi qua, cùng dựa vào bên cạnh cô.
Ôn Noãn dịu dàng sờ đầu bọn trẻ, đặc biệt là Tiếu Hoắc Tây đáng thương nhìn mẹ.
Ôn Noãn mềm lòng, gọi cô bé vào trong chăn.
Tiếu Hoắc Tây lập tức tháo giày da nhỏ xuống, chui vào trong chăn cẩn thận sờ bụng của mẹ.
Ôn Noãn cũng nhẹ nhàng sờ bụng.
Cô nhớ trong mơ Minh nói đứa trẻ này tên Hoắc Kiều.
Vậy thì gọi là Hoắc Kiều đi!
Trương Sùng Quang ở bên cạnh đưa tay sờ tóc của Tiểu Hoắc Tây, cảm thấy cô bé rất thích làm nũng. Cô bé đã lớn như vậy rồi còn suốt ngày
chui vào trong mẹ.
Cậu nhóc nghĩ: Hoắc Tây lớn rồi chắc chắn rất quấn người.
Ôn Noãn cũng sờ đầu cậu nhóc.
Bà Hoắc bưng chén cháo thơm lừng, ngồi bên mép giường, chăm sóc dịu dàng: “Bây giờ Minh Châu có việc, buổi chiều sẽ qua.”
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Trong phòng bệnh ấm áp, ngay lúc này cửa được đấy ra.
Ôn Noãn ngước mắt nhìn sau đó ngơ người ra.
Là Hoắc Minh.
Anh ốm đi rất nhiều, hơi tiều tuy nhưng vẫn anh tuấn, đẹp trai, lúc này đôi mắt đen của anh đang nhìn chằm chằm cô… mang theo nhiệt độ khiến nqười khác đỏ mặt tim đập nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK