Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung sống một thời gian, Khương Lan Thính cảm thấy mình đã tìm được cảm giác của một người có gia đình.

Anh thích Tiểu Khương Sanh, anh cũng thích Hoắc Kiều.

Mặc dù tình yêu không nồng nàn bằng trước đây, nhưng xa cách lâu ngày gặp lại, đối với đàn ông mà nói lại có một hương vị rất khác.

Anh vốn định xin nghỉ phép để toàn tâm toàn ý ở bên hai mẹ con họ, nhưng hôm nay ở công ty có một cuộc họp quan trọng.

Anh không thể không đi.

Khương Lan Thính muốn Hoắc Kiều ở lại, bảo cô ở lại đây: “Anh sẽ tan làm sớm một chút, đưa em cùng con ra ngoài mua sắm!”

Hoắc Kiều từ chối.

Anh không khỏi thất vọng, im lặng nhìn cô hồi lâu, Hoắc Kiều nhẹ nhàng nói: “Không hoàn toàn là vì quan hệ của chúng ta vẫn còn lạnh nhạt, Khương Lan Thính, tôi đã nói rồi, tôi cũng có chuyện phải làm… Hai ngày nữa, bộ phim điện ảnh kia công chiếu lần đầu trên toàn cầu, tổ chức ở thành phố H.”

Bộ phim điện ảnh kia, cuối cùng đã sửa lại kịch bản, diễn viên là người phương Đông.

Nếu không phải Hoắc Kiều đang mang thai thì vai diễn kia chính là của cô, cô tuyệt đối có khả năng đạt được thành tựu xuất sắc trên toàn cầu, thế nhưng nếu hỏi sau này cô có hối hận hay không, câu trả lời của cô vẫn là không hối hận.

Cô là một người mẹ, cô yêu Tiểu Khương Sanh, cậu bé quan trọng hơn tất cả những chuyện đó.

Bao gồm cả Khương Lan Thính.

Cô không nói quá nhiều, nhưng Khương Lan Thính vẫn để tâm tới lời cô nói, anh nhìn cô thật lâu, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Hoắc Kiều, anh đi cùng em!”

Trước đây, con đường mà anh đã không đồng hành cùng cô, hiện tại anh sẽ bù đắp.

Chỉ sợ đã quá muộn!

Hoắc Kiều giật mình, sau đó cười nhạt: “Chỉ là tham gia buổi công chiếu phim mà thôi, cũng không phải là tôi diễn… Không cần thiết phải như vậy đâu! Hơn nữa không phải công ty của anh rất bận rộn nhiều việc sao?”

Giọng điệu của cô rất bình thản, nhưng Khương Lan Thính nghe mà thấy trong lòng chua xót.

Anh tiến về phía trước một bước, anh muốn ôm lấy vai cô, thế nhưng rõ ràng là sau đêm hôm qua Hoắc Kiều vẫn chưa tiến thêm bước nào với anh, cô đối với anh vẫn rất hờ hững, Khương Lan Thính nghĩ ngợi một lát, dịu dàng nói: “Vậy anh ở nhà chăm sóc Tiểu Khương Sanh.”

Anh nói vô cùng chân thành: “Hoắc Kiều, dù chúng ta có thế nào đi nữa, đứa trẻ vẫn cần được lớn lên trong một môi trường tràn đầy tình yêu thương… Em nói có phải hay không?”

Hoắc Kiều cũng đồng ý với điều này.

Vậy nên, cho dù trong lòng cô còn nỗi oán hận với anh nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc làm ầm ĩ to chuyện, xé rách mặt nạ với anh, như vậy thì đứa trẻ sẽ trưởng thành rất khó khăn.

Cô nghĩ, cho dù cô và Khương Lan Thính không thể làm vợ chồng thì hai người họ vẫn có thể vì con mà làm hai người bạn bình thường.

Cô không nói gì.

Khương Lan Thính cũng không nói thêm gì nữa, đợi Tiểu Khương Sanh ăn no rồi, anh đưa hai mẹ con họ về nhà… Kỳ lạ là khi lên xe, trên xe của anh lại có thêm một chiếc ghế cho trẻ em.

Khương Lan Thính đặt hai tay trên vô lăng, cười nhẹ nhàng: “Anh bảo người ta lắp đặt suốt đêm qua đấy!”

Dứt lời, anh nhìn Hoắc Kiều qua gương chiếu hậu.

Hoắc Kiều đối diện với ánh mắt của anh, trong nháy mắt kia, nơi mềm mại nhất trong lòng cô nhẹ nhàng rung động… Cô nghĩ, có lẽ Khương Lan Thính là một người bố tốt!

Nửa tiếng sau, xe của Khương Lan Thính dừng lại dưới căn hộ của cô.

Anh định xuống xe giúp Tiểu Khương Sanh.

Hoắc Kiều lại nói: “Tôi có thể bế được! Lát nữa anh giúp tôi lái xe về đi.”

Khương Lan Thính dè dặt gật đầu: “Được! Vậy anh tới công ty trước!”


Anh lại nói với Tiểu Khương Sanh, yêu cầu cậu bé thơm bố một cái, cậu nhóc mới mấy tháng tuổi vui vẻ lại gần thơm anh, ịn một đống nước miếng lên mặt bố cậu nhóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK