Đêm khuya.
Vốn nên là đêm tân hôn ngọt ngào, Lục Thước lại bị ép đứng dậy lúc nửa đêm đế gặp Trương Sùng Quang.
Lục Thước gõ cửa.
Trương Sùng Quang ra mở cửa, so với Lục Thước, cậu lại quá tiều tụy.
Lục Thước một tay đỡ khung cửa, một tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc.
Ánh mắt cậu ấy rất sâu.
Hai người đàn ông đối mặt, cả hai đều đang xem xét kỹ lẫn nhau.
Cuối cùng, Trương Sùng Quang nói nhẹ: “Vào đi!”
Lục Thước cắn thuốc lá đi vào, cậu ấy nhìn thấy rượu vang đỏ trên bàn, còn có tàn thuốc trong chiếc gạt tàn, chắc mấy ngày nay Trương Sùng Quang sống không hề vui vẻ gì, chuyện này làm cậu ta thấy rất thoải mái.
Lục Thước tự rót cho mình nửa ly rượu vang đỏ.
Cậu ấy nhấp môi: “Rượu ngon như vậy, uống như nước lọc có phải lãng phí quá không”
Trương Sùng Quang ngồi xuống theo.
Lục Thước ngước mắt nhìn cậu, một lúc sau nói nhỏ: “Cậu và Hoắc Tây cãi nhau lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, Trương Sùng Quang, cậu có ý gì?”
Trương Sùng Quang chỉ lấy một điếu thuốc ra khỏi bao thuốc.
Cậu chậm rãi châm, cười nhạt: “Hoắc Tây rất quan tâm cậu nhỉ?”
Lục Thước vẫn theo dõi cậu, nhưng ánh mắt không dịu dàng mà mang theo chút tính cách của chó sói.
Trương Sùng Quang không hề quan tâm đến sự tức giận của cậu ấy.
Lục Thước người đến không thiện, cậu biết.
Cuối cùng, Lục Thước cũng không giả vờ nữa, cậu ấy khàn giọng hỏi: “Trương Sùng Quang, tôi phải bỏ ra nửa năm để đối phó với nhà họ Tư, kết quả sắp hiện ra trước mắt rồi, cậu lại xía vào con đường này! Lục Huân có thai, sau này tôi phải làm bổ, không có nhiều thời gian dây dưa với nhà họ Tư nữa.”
Trương Sùng Quang mỉm cười nói chúc mừng.
Sau đó, cậu than nhẹ: “Lục Thước, tôi cũng muốn làm bố! Tôi nói là, con của tôi và Hoắc Tây!”
Lục Thước nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu,
Lại thêm dáng vẻ nhất định phải có được thì rất tức giận, mặc kệ hôm nay có phải đêm tân hôn của mình hay không.
Những đồ dùng được thiết kế bởi các nhãn hiệu nổi tiếng trong nhà bị Lục Thước gạt hết xuống đất.
Cậu ấy nhìn Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói mấy chữ: “Cậu nằm mơ đi!”
Trương Sùng Quang ngước mắt, dưới đèn thủy tinh, mắt của cậu như có ngọn lửa đang rực cháy.
Cậu thẳng thắn nói: “Không đúng lúc rồi, tối này tôi cũng mơ được sinh con với Hoắc Tây!”
Lục Thước không thể nhịn được nữa, đánh nhau với cậu.
“Hoắc Tây là người! Không phải đồ vật đế cậu muốn thì muốn, không muốn thì bỏ đi!”
“À! Cậu lớn lên ở nhà họ Hoắc, bây giờ lại cắn ngược một cái!”
“Trương Sùng Quang, cậu chính là con sói mặt trắng!”
Trương Sùng Quang cũng không đế cậu ấy đánh, hung hăng đánh trả một đấm: “Đúng vậy, tôi là sói mặt trắng! Nếu Hoắc Tây không ở bên cạnh tôi… Vậy thì cùng nhau hủy diệt đi!”
“Tên điên! Cậu cứ nằm mơ tiếp đi!”
Bọn họ đánh nhau rất kịch liệt, giống như năm đó vậy, nắm đấm đấm vào da thịt không ai chịu nhường ai, dồn nhau vào chỗ chết!
Cuối cùng, hai người cùng lúc ngã xuống.
Sức khỏe Trương Sùng Quang không tốt.
Lục Thước tối nay chơi nhiều, cũng hơi không khỏe, người nào cũng không có được ưu thế.
Sau khi nghỉ ngơi 10 phút, Lục Thước loạng choạng đứng lên, dùng sức đá Trương Sùng Quang mấy cái cho hả giận: “Con ba ba này! Cậu ôm tiền của cậu sống hết đời đi!”
Trương Sùng Quang thở ra mấy tiếng khàn khàn.
Lục Thước rời đi, khi ngồi vào xe, cậu ấy không nổ máy ngay.
Mà châm một cây thuốc lá.
Sau khi phun ra một làn khói dài, cậu ấy nghĩ đến chuyện vừa rồi… Trương Sùng Quang điên rồi!
Cậu ấy trở lại quán rượu.
Lục Huân không yên tâm về cậu ấy nên vẫn chưa ngủ, cửa vừa mở ra, Lục Huân lập tức từ trên giường chạy xuống: “Anh về rồi sao!”
Trái tim Lục Thước mềm mại, cậu ấy ném
chiếc áo khoác lên ghế sofa, hai tay cậu ấy giang ra, Lục Huân bổ nhào vào ngực cậu ấy.
Cậu ấy nhẹ nhàng sờ gáy của cô ấy, dịu dàng nói: “Đã giờ này rồi, con cũng buồn ngủ rồi đấy!”
Lục Huân ngửi được mùi máu trên người cậu ây.
Cô ấy kiểm tra cấn thận, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Hai người đánh nhau sao?”
Lục Thước mơ hồ ừ một tiếng.
Lục Huân cầm hộp thuốc đến, ấn cậu ấy ngồi trên sofa bôi thuốc.
Dù trong lòng Lục Thước có chuyện gì thì cậu ấy vẫn rất kiên nhẫn với Lục Huân, nhìn dáng vẻ cụp mí mắt nghe lời của cô ây, cậu ấy không nhịn được bóp eo ôm cô ấy lên đùi, một tay đi vào trong váy ngủ của cô ấy, nhẹ nhàng thưởng thức.
Lục Huân nhỏ giọng kêu: “Anh kiềm chế một chút đi!”
Lục Thước liền cười lại gần: “Em đáng yêu như thế, anh không kiềm chế nổi!”
Khuôn mặt nhỏ Lục Huân đỏ ửng lên.
Cô ấy nghiêm túc bôi thuốc cho cậu ấy, sau đó bị cậu ấy ôm làm một lần, bắt nạt đến mức cái mũi hồng lên, mắng to đồ cầm thú…
Cô ấy càng như vậy, Lục Thước càng hăng
hái.
Ba ngày sau.
Ngày Trương Sùng Quang và nhà họ Tư ký hợp đồng càng lúc càng gần.
Cậu rất kiên nhẫn chờ đợi Hoắc Tây.
Cậu biết, Hoắc Tây không thể thờ ơ với chuyện của Lục Thước, em trai cưng của cô bây giờ ngay cả tân hôn cũng không đế ý đến, hôm nào cũng tăng ca ở công ty, cô không có khả năng không biết.
Nhưng đã ba ngày trôi qua, Hoắc Tây cũng không liên lạc với cậu.
Trương Sùng Quang âm trầm ngồi trong phòng làm việc.
Thư ký của cậu đến, nói nhỏ: “Tổng Giám đổc Trương, cô Tư đến đây, cô ấy muốn gặp ngài một rân!”
Tư An Nhiên?
Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: “Cho cô ta vào đi!”
Một lúc sau, Tư An Nhiên đi vào.
Đây không phải lần đầu cô ta gặp Trương Sùng Quang, nhưng hai người cũng chưa gặp nhau mấy lần. Lúc đầu cô ta không tin chuyện
Trương Sùng Quang là con nuôi của nhà họ Hoắc lại muốn bơm tiền cho nhà họ Tư, nhưng thấy ngày ký hợp đồng càng ngày càng gần, Trương Sùng Quang cũng không có vẻ như muốn đối ý.
Tư An Nhiên không khỏi muốn gặp cậu một lúc.
Có lẽ trong lòng cô ấy cũng có tính toán khác, hôm nay cô ta ăn mặc có vẻ yếu ớt hơn thường ngày.
Nhưng Trương Sùng Quang không có tâm trạng đi thưởng thức.
Thậm chí cậu còn không tập trung, mãi đến khi Tư An Nhiên gọi cậu mấy lần, cậu mới lấy lại được tinh thần: “Thật ngại quá cô Tư, cô nói đến đáu rồi?”
Tư An Nhiên nhìn người mới lên của giới kinh doanh.
Cô ta rung động.
Đúng là cô ta yêu Lục Thước, nhưng trong gần nửa năm nay, Lục Thước làm cò ta mặt mày xám xịt.
Cậu ấy lại cưới người phụ nữ khác, còn có con rồi.
Bây giờ Tư An Nhiên cần một chỗ dựa vững chắc, cô ta nhìn trúng Trương Sùng Quang. Trương Sùng Quang đẹp trai nhiều tiền, sau lưng
lại không có gia tộc lớn, cô ta muốn kiếm soát cậu.
Tư An Nhiên chủ động nói: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, không biết Tống Giám đốc Trương có muốn cùng ăn một bữa cơm không?”
Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn cô ta.
Tính toán của Tư An Nhiên rõ rành rành.
Nói là cô ta thích Trương Sùng Quang, nên nói là cô ta thích túi tiền của Trương Sùng Quang cậu thì đúng hơn.
Trương Sùng Quang không có hứng thú với cô ta.
Khi cậu muốn từ chối, điện thoại nội bộ lại kêu lên, cậu nghe.
Sau khi nghe xong, cậu nhạt nhẽo nói: “Được thôi! ở đường đối diện có một nhà hàng Pháp, cô Tư nể mặt nhé!”
Dù sao Tư An Nhiên cũng hơi phấn khởi.
Bây giờ cô ta có rất nhiều kế hoạch đế nói chuyện với Trương Sùng Quang.
Người đàn ông trước mặt này vừa có năng lực, vừa đủ hung ác, bây giờ cô ta không cần tình yêu, cô ta cảm thấy Trương Sùng Quang phù hợp làm người đàn ông của mình. Quan trọng nhất là cô ta có thể dựa vào cậu để dẫm Lục Thước xuống đáy vực, để Lục Thước hối hận về lựa chọn
lúc đầy.
Đến nhà hàng Pháp,
Trương Sùng Quang không quan tâm, Tư An Nhiên càng không ngừng nói về kế hoạch của mình.
Trương Sùng Quang hững hờ cười: “Trước đây cô cũng theo đuổi Lục Thước như thế này đúng không?”
Tư An Nhiên đỏ mặt…
Người đàn ông trước mặt hiểu rõ cô ta.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt cái bật lửa trong tay, cười nhạt: “Lục Thước không thích người phụ nữ mạnh mẽ, cậu ấy thích người ngoan một chút, hiền một chút!”
Lục Huân được tạo ra dành riêng cho cậu ấy.
Nhỏ nhắn xinh xắn, xinh đẹp lại ngoan ngoãn nghe lời.
Trương Sùng Quang chưa gặp Lục Huân mấy lần, cũng thấy cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, rất thích hợp để nuôi trong nhà làm cô vợ nhỏ, tính tình cũng giống với cô.
Tư An Nhiên nói ra: “Tổng Giám đốc Trương cũng thích người nữ tính như thế sao?”
Trương Sùng Quang cụp mắt: “Tôi thích người cá tính một chút!”
Cô ta vừa nói xong, người cá tính một chút kia cũng đi vào nhà hàng, lúc đi qua Trương Sùng Quang, Hoắc Tây liếc nhìn cậu một cái, đương nhiên, cô cũng nhìn Tư An Nhiên.
Lúc này Tư An Nhiên mới hiểu, vì sao Trương Sùng Quang lại ăn cơm với cô ta.
Lại còn chọn chỗ này.
Chính là vì Hoắc Tây.
Nhất thời, trong lòng cô ta thấy hơi chút không thoải mái, thấp giọng nói: “Hoắc Tây cũng là người phụ nữ mạnh mẽ, cô ta cũng không thú vị hơn tôi chỗ nào hết!”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Cậu cảm thấy so sánh Hoắc Tây với Tư An Nhiên đúng là đang làm nhục Hoắc Tây.
Hoắc Tây sẽ không vì tiền mà ngóng trông một bữa cơm với đàn ông, càng không muốn cưới người cô ấy không thích vì một chút lòng tự trọng đáng thương kia.
Bổng nhiên Trương Sùng Quang hiếu được, vì sao cậu lại yêu Hoắc Tây.
Trên người Hoắc Tây có quá nhiều thứ mà người khác không có.
Từ khi sinh ra cô đã có được quá nhiều, nên cô ấy không chịu chấp nhận, từ đầu đến cuối cô ấy vẫn thích Trương Sùng Quang lúc trước mà
không phải Trương Sùng Quang ô uế hiện tại.
Phát hiện này làm tâm trạng cậu rất kỳ lạ.
Hoắc Tây không nhìn cậu, cô hẹn khách hàng ra nói chuyện, đó là một người phụ nữ lớn tuổi.
Chỉ ăn bữa cơm đơn giản đã nói xong chuyện,
Cô tiễn người rời đi rồi quay lại tính tiền.
Những Trương Sùng Quang đã thanh toán hết cho cô, Hoắc Tây suy nghĩ rồi đi tới: “Cảm ơn!”
Trương Sùng Quang trực tiếp ngồi xuống.
Dù Tư An Nhiên đang ngồi đối diện, cậu vẫn dùng ánh mắt ấy nhìn Hoắc Tây, đó hoàn toàn là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.
Hoắc Tây gật đầu: “Có tiện nói vài câu không?”
Cậu cúi đầu mở ví da, lấy ra hai ngàn.
Cậu nói với Hoắc Tây: “Đi thòi!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng cau mày, cô nhìn Tư An Nhiên một cái, sau đó nói: “Không cần! Tôi nói xong thì đi luôn!”
Nhưng Trương Sùng Quang lại rất kiên trì.
Cậu gật đầu với Tư An Nhiên rồi kéo cánh tay Hoắc Tây đi ra khỏi nhà hàng.
Tư An Nhiên vẫn luôn ngồi ở đó.
Cô ta cố hết sức nén hơi thở, trong lòng đã chửi đậu má rồi, Trương Sùng Quang thật sự là thằng khốn! So với bất kỳ người đàn ông nào cô ta từng gặp qua đều khốn nạn hơn, cậu một bên nâng nhà họ Tư lên, một bên lại quỳ gối trước Hoắc Tây.
Đúng ra thằng khốn mà!
Nhưng cô ta cũng không dám xúc phạm cậu, vì cô ta không đắc tội nổi, bây giờ Trương Sùng Quang là hy vọng duy nhất của nhà họ Tư, là thần cứu thế của nhà họ Tư!
Ra ngoài nhà hàng, Hoắc Tây nhẹ nhàng hất tay Trương Sùng Quang ra.
Cậu yên lặng nhìn cô.
Sau đó, cậu lái xe của mình ra cửa, mời cô lên xe.
Hoắc Tây đắn đo rồi vẫn ngồi lên xe.
Trong chiếc Land Rover màu đen, Trương Sùng Quang định ngồi hút thuốc, nhưng nghĩ lại Hoắc Tây đang ở đây, cậu lại bóp tắt.
“Cậu vì Lục Thước đúng không?”
Hoắc Tây nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Trương Sùng Quang, chuyện
của chúng ta không liên quan gì đến Lục Thước! Cậu trông ngóng dựa vào Lục Thước để đe dọa tôi, nghĩ là tôi sẽ làm hòa với cậu, đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Vậy bây giờ cậu chấp nhận sự đe dọa của tôi chưa?”
Hoắc Tây chậm rãi nghiêng đầu, mắt cô đỏ lên.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Cổ họng Hoắc Tây căng lên: “Tôi không chịu sự đe dọa đến từ bất kỳ ai cả! Trương Sùng Quang, cậu cũng không phải ngoại lệ!… Cậu có nghĩ đến không, chỉ cần bố tôi và ông cậu ra tay, dù cậu có giàu nữa cũng sẽ đổ sông đổ biển ở thành phố B bởi vì tất cả các tập đoàn tư bản lũng đoạn đã gắn kết với nhau thành một cái dây thừng kéo cậu xuống! Khi đó, cậu sẽ giải thích với nhà đầu tư của cậu như thế nào? Cậu muốn ngồi tù hay là nhảy xuống từ sân thượng đây?”
Ngoài dự tính của cô, Trương Sùng Quang lại cười.
Cậu nói nhẹ: “Tôi không quan tâm! Vậy thì mất hết tất cả thôi!”
Bờ môi Hoắc Tây run rấy.
Trương Sùng Quang tới gần cô, cậu gần như ghé vào tai cô lẩm bẩm: “Hoắc Tây, cậu nói đúng, không phải tôi lấy Lục Thước ra đe dọa cậu, tôi lấy chính mình ra đe dọa cậu!”
Cổ họng mảnh khảnh của Hoắc Tây không ngừng run rẩy.
Cô mãi mãi không thế quên được lúc trước mẹ của Trương Sùng Quang đã chết như thế nào.
Bà nhảy xuống từ nhà cao tầng.
Trong máu của Trương Sùng Quang cũng chảy cái gien điên cuồng này.
Trong quá khứ, cô chưa từng biết đến,
Bây giờ cô đã thấy rồi, Trương Sùng Quang không gì khác một tên điên, là một tên cờ bạc!
Hoắc Tây nói ra một câu: “Nếu như tôi không chấp nhận thì sao!”
Trương Sùng Quang cười: “Vậy tôi cũng không còn gì để mất nữa! Hoắc Tây… Thật ra những năm đó ở nhà tôi rất vui.”
Sự phản bội lúc còn nhỏ làm cậu mất đi cô.
Dù cậu đã nói một ngàn lần, cậu chỉ thích cô, cô cũng không tin.
Trương Sùng Quang nghĩ, nếu như chưa từng có được thì cuộc sống đã không khó khăn đến vậy rồi.
Nhưng cậu đã từng có được Hoắc Táy.
Bọn họ đã từng tốt đẹp đến thế, nếu không phải tối hôm đó cậu tát cô một cái, bọn họ cũng có thể sinh ra một đứa con…
Cậu cười đế Hoắc Tây xuống xe.
Cuối cùng Hoắc Tây bùng nổ: “Trương Sùng Quang, tên điên này! Cậu đừng có dọa tôi! Cậu sống hay chết tôi cũng không quan tâm đến thế đâu!”
“Thật sao?”
Cậu vần cười nhạt.
Hoắc Tây tát cậu một cái, làm hiện cả năm ngón tay trên khuôn mặt trắng nõn kia.
Nhưng Hoắc Tây khóc.
Cô cảm thấy người cô hận nhất trên đời này chính là Trương Sùng Quang!
Rõ ràng là cậu không tốt, rõ ràng cậu đã phản bội tình cảm của bọn họ, rõ ràng cậu đã bỏ cô đi theo người khác, nhưng cậu vẫn dùng chính mình đến đế đe dọa cô…
Hoắc Tây tức giận lại tát cậu thêm mấy cái nữa.
Trương Sùng Quang lại cứ như không hề có cảm giác, cậu cứ dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Hoắc Tây nghẹn ngào: “Cho tôi xuống xe!”
Nhưng lần này Trương Sùng Quang không đồng ý, cậu không những không thả cô xuống xe mà còn ôm chặt lấy cô, đế cô lên tay lái, sau đó cậu ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô ấy, cả người sát lại.
“Hoắc Tây, cậu vẫn yêu tôi đúng không?”
“Cậu cũng đau khố như tôi, đúng không?”
Cậu bắt đầu hôn cô, cô ấy đã khóc, chỗ nào cũng hòng.
Thật sự rất chật vật.
Nụ hôn này cũng không tốt đẹp gì!
Nhưng Trương Sùng Quang cũng không thèm để ý, đã rất lâu cậu không chạm vào cô rồi, cậu tham lam một lần hôn cô…
Hoắc Tây không đấy được cậu ra.
Cả người cô bị cậu ôm vào ngực, cứ như người sắp chết đuối, chỉ có thể bấu víu lấy cậu!
“Hoắc Tây! Tha thứ cho tôi đi!”
Giọng nói cậu khàn khàn gợi cảm nỉ non bên tai cô.
Hoắc Tây nghe thấy mà ngây ra.
Đến khi cậu buông tha cho cô, cô ngồi sang bên cạnh cậu, chật vật chỉnh lại áo sơ mi bị cậu làm lộn xộn… Sau đó, cô mở cửa xe, rời đi.
Khi cửa xe đóng lại, Trương Sùng Quang
cũng nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cậu gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý của cậu: “Giúp tôi hẹn người nhà họ Tư, sáng mai ký hợp đồng hợp tác.”
Trợ lý khuyên cậu: “Tổng Giám đốc Trương, đổi đầu với hai nhà Hoắc Lục thật sự không phải một hành động sáng suốt đâu.”
Đây thật sự cũng như tự sát vậy!
Trương Sùng Quang lạnh nhạt: “Cứ làm như tôi nói đi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK