Trong sự chiếm hữu nông sâu ấy, Tần Dụ không còn kiềm chế được nữa, cắn vào vai anh... máu chảy ra, cô khó chịu gọi tên anh.
Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn...
Cô muốn khắc tên anh vào máu thịt của mình.
Cô đưa ra yêu cầu quá đáng chính là khiến anh chán ghét cô, vì cô không còn muốn tình cảm của anh nữa. Tình cảm của Chương Bách Ngôn bẩn thỉu như thế, hoàn toàn không xứng với sự yêu thích của cô.
Xong việc.
Chương Bách Ngôn ôm cô thở dốc, người giúp việc bên ngoài do dự một lúc lâu rồi gõ cửa lần nữa.
"Ông bà chủ, ăn cơm bây giờ ạ?"
Chương Bách Ngôn bình tĩnh lại một lúc, thấp giọng nói: "Nửa giờ sau đi."
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chắc hẳn người giúp việc đã xuống lầu!
Chương Bách Ngôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng mình. Có lẽ là đã phát tiết, tính tình của người đàn ông khá hơn rất nhiều, anh nhỏ giọng nói: “Tập đoàn Chương Ưu đương nhiên sẽ do con của chúng ta thừa kế, điều này em không cần phải nói."
Thân thể Tần Dụ trắng bệch, ướt đẫm mồ hôi.
Cô tựa vào vai anh, giọng đờ đẫn nói: “Ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì! Phụ nữ sinh con không dễ dàng, dù sao cũng phải mưu toan chút gì đó cho nó.”
Tâm tư động tình của Chương Bách Ngôn nhạt đi một chút.
Anh ôm eo cô, muốn bế cô vào phòng tắm để tắm rửa, nhưng khi chạm vào eo cô lại không nhịn được mà cúi đầu nói vào tai cô: “Mang thai hai tháng mà eo vẫn gầy như vậy, căn bản không nhìn ra được."
Nói rồi, anh lại thòm thèm muốn thêm lần nữa.
Tần Dụ cảm thấy thật đáng buồn.
Cô cảm thấy tiếc cho chính mình, cũng cảm thấy tiếc cho cô gái tên Lý Nhàn, đòi sống đòi chết mà nhảy lầu, ngoài lợi ích, chuyện đó chẳng gây hề hấn gì cho Chương Bách Ngôn.
Đàn ông đều giống nhau nhỉ!
Khi còn trẻ, anh từng có chân tình, nhưng tất cả đều được trao cho Lục U.
Lục U là mối tình đầu trong lòng anh.
Mà những người giống cô ấy chỉ là đồ chơi trong lòng Chương Bách Ngôn.
Còn Tần Dụ cô thậm chí còn chẳng được tính là đồ chơi.
Tần Dụ không chịu làm thêm lần nữa.
Cô đẩy Chương Bách Ngôn ra, thấp giọng nói: "Em đang mang thai. Trong thời gian mang thai nên ít làm chuyện vợ chồng vẫn tốt hơn."
Trong lúc nhất thời, Chương Bách Ngôn cảm thấy buồn chán nhạt nhẽo.
Trong khi cô cẩn thận tẩy rửa, anh cũng rửa sơ qua rồi ra sân thượng hút thuốc.
Một làn sương mỏng phả ra, chẳng mấy chốc đã bị gió đêm xé nát...
Chương Bách Ngôn ngồi trong gió đêm, suy nghĩ về những chuyện phải giải quyết, nghĩ về Lý Nhàn, nghĩ về Lục U, cũng nghĩ về Tần Dụ.
Thực ra, mối quan hệ giữa anh và Tần Dụ ngay từ đầu rất tốt. Cô không phải là sự tạm bợ của anh, mà là người vợ lý tưởng của anh.
Ngoan ngoãn và hiểu chuyện, biết lo cho tình hình chung.
Khi ở bên cô, anh quả thực rất ít liên lạc với Lý Nhàn, nhưng anh cũng không xử lý Lý Nhàn một cách thoả đáng, vì anh không đủ yêu Tần Dụ.
Sau sự việc này, anh cũng biết giữa anh và Tần Dụ gần như không có tình cảm.
Một người chồng không chung thủy.
Một người vợ nản lòng thoái chí.
Những gì còn lại có lẽ chỉ là một cuộc hôn nhân kính trọng nhau như khách, duy trì một mối quan hệ vì con cái.
Đương nhiên, Chương Bách Ngôn cũng có thể dùng hết thủ đoạn của đàn ông để dỗ dành Tần Dụ.
Nhưng anh lười làm.
Có lẽ vì không yêu nên không quan tâm dù cuộc hôn nhân sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Tần Dụ từ phòng tắm đi ra.