Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đặt một tay lên gối và ôm lấy đôi vai gầy của cô, nghe điện thoại của Anna một cách tự nhiên: “Tôi sẽ đến công ty ngay!”

Ở trong lòng anh, Hoắc Kiều khó chịu nói: “Đừng đến công ty, ở đây ngủ với tôi! Khương Lan Thính, Tập đoàn Khương Thị có thể phá sản sao?”

Anna: ‘Cô ta đã nghe thấy cái gì?’

Khương Lan Thính cúi đầu, đưa tay chạm vào đầu Hoắc Kiều và dặn dò vài lời với Anna.

Sau khi cúp điện thoại, anh quay lại nhìn cô : “Cùng anh đến công ty nhé?”

Hoắc Kiều tựa đầu vào cánh tay anh: “Không! Tôi không phải chó anh nuôi! Chủ nhân gọi là đến! Hơn nữa, tôi còn có việc riêng của mình.”

Khi cô nói câu cuối cùng, còn rất duyên dáng.

Khương Lan Thính biết một tháng cô làm việc nhiều nhất có bảy ngày, rất nhàn nhã.

Cô cơ bản không đóng phim, chỉ quay một số quảng cáo, thỉnh thoảng đi catwalk, dù sao cô cũng không thiếu tiền nên mọi thứ đều phải xem tâm trạng của cô ..

Khương Lan Thính nhéo mũi cô : “Cái gì mà chó! Chúng ta là vợ chồng chưa cưới.”

“Chúng ta vẫn chưa kết hôn! Cho dù có kết hôn thì chúng ta vẫn chỉ là một cặp vợ chồng hợp đồng.”

Ánh mắt Hoắc Kiều sáng ngời: “Khương Lan Thính, anh còn đang trong thời gian thử thách.”

Anh mỉm cười bao dung, sau đó kéo cô vào lòng và luồn tay vào mái tóc đen của cô , hôn cô thật sâu...

Nụ hôn ấy khiến toàn thân Khương Lan Thính cháy bỏng nhưng anh cũng không quan hệ với cô.

Bởi vì đây là nhà của Hoắc Kiều, không phải địa điểm phù hợp, càng không phải thời gian thích hợp.

Anh rất muốn, vì thế anh mời cô: “Buổi tối tới chỗ anh nhé?”

Căn chung cư đó?

Hoắc Kiều không muốn đi, nếu đi tới đó cô sẽ thấy khó chịu vô cùng, thái độ của cô trở nên lạnh lùng hẳn, sao mà anh lại không nhận ra được chứ?

Khương Lan Thính nhẹ giọng mở miệng: “Là biệt thự anh sống!”

Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Còn căn chung cư kia, thật ra từ lâu anh cũng không biết phải xử lý như thế nào rồi nhưng bây giờ anh nghĩ nên bán đi thôi, bằng không dù có để đó thì sau này em cũng đâu có tới nữa.”

Hoắc Kiều không nói gì.

Khương Lan Thính cuốn lấy mái tóc dài của cô, giọng nói trầm thấp: “Hoắc Kiều, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé, cho anh một cơ hội để chứng minh rằng chúng ta có thể chung sống hạnh phúc, hẳn là em cũng không cam lòng cả đời chỉ tạm chấp nhận một lần như thế thôi đúng không!”

Hoắc Kiều nhẹ giọng nói: “Cũng không nhất định cả đời chỉ có một lần.”

Khương Lan Thính không nói gì, cứ nhìn chăm chú cô như vậy, trong mắt chứa sự thâm tình.

Trình tự tình cảm của anh đối với cô có lẽ là không đúng nhưng bây giờ anh rất rất thích cô… Đàn ông luôn là những người chú trọng thực tế, anh không muốn bỏ lỡ tình cảm này.

Hoắc Kiều nghĩ lại rồi đồng ý.

Cô dán sát mặt lên gối, dịu dàng nói: “Khương Lan Thính, nếu anh lại chọc em tức giận, em sẽ không tha thứ cho anh nữa.”

Trong lòng anh trở nên mềm mại.

Anh hiểu rõ tính tình của cô, yêu ghét rõ ràng, cô nói như vậy cũng xem như đã tha thứ.

Anh cúi đầu hôn cô, lẩm bẩm nói: “Anh phải đi họp! Buổi tối gặp.”

Hoắc Kiều đá anh một cái, kêu anh đi nhanh đi.

Lúc Khương Lan Thính rời đi, tâm trạng của anh khá tốt, anh nghĩ một chuyện tình cảm tốt đẹp thật sự khiến người ta sảng khoái hơn gấp trăm lần…

Sau khi anh rời đi, Hoắc Kiều dựa vào đầu giường.


Cô thầm nghĩ trong lòng, cô cứ tha thứ cho anh như vậy thì có phải quá dễ dàng hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK