Hoắc Tây không nhìn được, cô chỉ cảm thấy nóng.
Người cô có thể chạm vào chỉ có Trương Sùng Quang, cảm nhận cũng đều là Trương Sùng Quang… Tất cả đều là Trương Sùng Quang. Cô không nhịn được mà nâng người lên, áp sát vào anh, thì thầm ngay sát bên vành tai thấm mồ hôi của anh: “Trương Sùng Quang… Trương Sùng…”
Anh không thế chịu nối khi Hoắc Tây cứ gọi như vậy.
Còn gọi bằng giọng dịu dàng lưu luyến như thế.
Trương Sùng Quang bất ngờ không kịp phòng thủ, buông súng đầu hàng, nằm bên cạnh cô không ngừng thở dốc. Rất lâu sau, anh mới nghiêng đầu hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Em đòi mạng của anh rồi!”
Hoắc Tây cũng không ổn hơn anh là bao.
Cô quấn quít lấy anh, hôn môi với anh, càng quấn càng chặt.
Anh biết cô nghĩ gì, dịu dàng an ủi cô, đợi nghỉ ngơi đủ rồi lại lật người tới thêm một lượt… Lửa tình cháy rực suốt đêm dài.
Đêm tân hôn khiến Trương Sùng Quang cả đời khó quên.
Đến nửa đêm về sáng, mưa thu tan tác.
Hoắc Tây làm tổ trong lòng Trương Sùng Quang, mệt tới mức một ngón tay cũng không muốn động đậy.
Anh cúi đầu: “Đi tắm nhé?”
Hoắc Tây khẽ thở ra một hơi: “Lau qua là được rồi, không muốn động đậy một chút nào nữa hết! Trương Sùng Quang anh đúng là không phải người!”
Anh cũng biết đêm nay mình làm quá hung ác, hôn cô một cái.
Sau đó, Hoắc Tây ốn định lại, vẫn ngẩng đầu hỏi về chuyện của Lục U: “Sao lại thành thế này? Hôm nay trong hôn lề nhìn em ấy với Chương Bách Ngôn còn rất ra gì mà, sao vừa quay đầu cái đã ở bên Diệp Bạch rồi?”
Một tay Trương Sùng Quang chống người dậy, ốn định thân trên, đế Hoắc Tây dựa vào lồng ngực anh.
Anh định rút một điếu thuốc, nghĩ một lúc vẫn từ bỏ ý định.
Anh đắn đo một lát, mới lên tiếng: “Anh cảm thấy đêm qua giữa Lục u và tên họ chương kia đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng sau đó lại tan rã trong
không vui, đúng lúc này Diệp Bạch lại xuất hiện, liền lấp luôn vào chỗ trống này! Nếu không thì em nghĩ thử xem, hai người bọn họ đã quen nhau bao nhiêu năm như vậy mà nếu không có cơ hội thích hợp thì sao mà làm được với nhau chứ.”
Hoắc Tây liếc nhìn anh một cái: “Làm làm cái gì, anh lịch sự chút đi, Lục u vẫn còn là trẻ con đấy!”
Trương Sùng Quang cười nhạt.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cọ mũi vào vợ mình: “Em cảm thấy em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng Diệp Bạch đâu có như vậy, có lẽ đã nhớ thương người ta từ lâu lắm rồi.”
Hoắc Tây cảm thấy, đàn ông vẫn là hiếu đàn ông nhất.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Lục u, Trương Sùng Quang bên cạnh đã nghỉ ngơi đủ, lại bắt đầu rục rịch… Cô thực sự không thể tiếp tục theo anh nữa, ngăn anh lại: “Anh điều độ chút đi!”
Thế nhưng Trương Sùng Quang chẳng thèm điều độ chút nào, hôn lên môi cô, mấp máy môi: “Qua đêm nay rồi điều độ.”
Đêm nay, là đêm tân hôn của hai người họ.
Không cần điều độ.
Hai người hưởng tuần trăng mật trên hòn đảo nhỏ, Lục u và Diệp Bạch ở bên kia chỉ ở lại ba ngày rồi quay về. Hai người họ đi một mình, ngồi chuyến bay thông thường.
Xuống máy bay, lấy hành lý, Diệp Bạch để cô ngồi trên va li hành lý, đẩy đi.
Ban đầu Lục u còn không muốn động đậy, vô cùng hưởng thụ.
Đến khi quét hộ chiếu, đi qua cửa hải quan, ánh mắt cô ngừng lại, cò nhìn thấy Chương Bách Ngôn.
Anh ta mặc một thân u phục, có lẽ là tới đón đối tác hợp tác kinh doanh quan trọng, Từ Chiêm Nhu ở bên cạnh cũng mặc trang phục nghiêm túc nhưng vẩn không làm mất nét dịu dàng, làm tròn trách nhiệm mà đứng bên cạnh anh ta, nhìn vô cùng đẹp đôi.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ hai bên còn có thể gật đầu với nhau một cái.
Thế nhưng hiện tại, Lục u cảm thấy thật sự không cần thiết… Cô dời mắt, đi theo phía sau Diệp Bạch… Giây tiếp theo, cố tay của cô lại bị Diệp Bạch bắt lây, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Thật sự không phải vì khoe khoang tình cảm, mà là trao cho cô sức mạnh và sự ấm áp.
Ngón tay Lục u run rấy, cô ngấng đầu, nhìn về phía Diệp Bạch, nở nụ cười yếu ớt.
Diệp Bạch dứt khoát ôm lấy vai cô. Chiều cao của hai người có sự chênh lệch, vốn bình thường cô đã nhỏ nhắn trắng trẻo, khi lọt thỏm trong lòng Diệp Bạch lại càng có vẻ mảnh mai.
Chương Bách Ngôn biết, mấy ngày nay hai người kia vẫn ở cùng một phòng.
Anh ta cảm thấy mình không nên quan tâm, cũng sẽ không thực sự quan tâm tới điều đó, dù sao đó chỉ là tình một đêm sau khi chia tay mà thòi.
Thế nhưng mấy hôm nay, anh ta luôn mất ngủ cả đêm.
Mỗi khi nhắm mắt lại, anh ta lại bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Lục u và Diệp Bạch ôm ấp, hôn môi, thậm chí làm loại chuyện kia… Anh ta rất khinh bỉ bản thân, nhưng đồng thời cũng tức giận.
Hiện giờ lại nhìn thấy người thật, cảm xúc lên tới đỉnh điểm, toàn thân Chương Bách Ngôn căng cứng.
Ánh mắt anh ta dán chặt lên người Lục u.
Thế nhưng Lục u không còn nhìn anh at giống như trong quá khứ, cô nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực Diệp Bạch, như thể đã quên hết tất cả
những gì đã từng trải qua với anh ta, tất cả những yêu hận tình thù giữa hai người, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô đều đã bước vào một đoạn tình cảm mới.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Bạch đã đưa Lục u rời đi.
Sắc mặt Chương Bách Ngôn thực sự rất xấu, Từ Chiêm Nhu không nhịn được phải nhắc nhở anh ta: “Tống Giám đốc Chương, một lát nữa chúng ta còn phải thỏa thuận dự án với Tổng Giám đốc Lí, anh thế này…”
Chương Bách Ngôn điều chỉnh lại cảm xúc, giọng điệu bình thản: “Tôi không sao.”
Từ Chiêm Nhu không tin, trong lòng cô ta rất khó chịu, may mà Lục u đã ở bên người khác… Thán phận của người đó rất đặc biệt, Lục u không thế nào chỉ chơi đùa cho vui được.
Cô ta chỉ cần đợi bên cạnh Chương Bách Ngôn, qua hai năm nữa, cái thân phận bà Chương này sớm muộn gì cũng là của cô ta.
Căn hộ ởthành phố B của Diệp Bạch nằm trong khu đất vàng của thành phố.
Anh đưa Lục u đi xem. Diện tích mặt bằng một trăm tám mươi mét vuông, cửa số sát đất nguyên tấm… View khá đẹp.
Lúc này là hoàng hòn, những rạng mây hòng trôi trên bầu trời.
Lục u nhoài người ra ngắm cảnh, Diệp Bạch dọn dẹp xong hành lý của mình, sau đó đi tới phía sau Lục u, ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo vào lòng mình. Lục u phát hiện Diệp Bạch rất thích ôm cô như vậy.
Diệp Bạch đặt cằm lên bờ vai gầy của cô, cọ cọ vào gáy cô.
Trên cằm anh đã mọc lên mấy sợi râu nhỏ cứng cứng, có hơi đau.
Lục u mềm giọng: “Em đói rồi, không phải anh nói sẽ đưa em đi ăn sao?”
Diệp Bạch ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, xoay người cô lại, đặt cô vào lòng mình, cúi đầu hôn cô… Ban đầu chỉ là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, Lục u thả lỏng, thế nhưng sau đó tình hình bắt đầu trở nên không đúng. Anh nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, nhẹ nhàng ám chỉ, cơ thể Lục u khẽ run rẩy, cuối cùng vẩn hơi hé môi.
Anh đưa chính mình vào miệng cô, chặn kín đôi môi cô.
Lục u cảm nhận hơi thở nóng bỏng mãnh liệt của Diệp Bạch tràn ngập trên chóp mũi, nóng tới mức khiến người ta tan chảy… Hai người vừa hôn vừa loạng choạng di chuyển đến sô pha. Diệp Bạch ôm eo cô, thấy cô không phản kháng, vừa
nhẹ nhàng lại dịu dàng mà xoa nắn vòng eo căng cứng kia, vừa xoa vừa hôn…
Lục u bật ra tiếng nức nở như chú mèo con, kêu lên: “Diệp Bạch!”
Diệp Bạch hôn lên khóe môi cô an ủi, nhưng vẫn không buông tay ra, vuốt ve cơ thể của cô một cách vô cùng dịu dàng… Rất lâu sau, cô mềm nhũn người nằm dưới thân anh, nhẹ nhàng thở dốc, còn không dám nhìn thẳng vào anh.
Diệp Bạch cúi đầu bật cười.
Trán của hai người kề nhau, hai cơ thế ôm lấy nhau, cảm giác này thực sự rất không tệ… Có lẽ trong tình cảm này còn hòa lẫn một chút tình bạn và tình thân, thế nhưng Lục u thực sự rất thích cảm giác yên bình từ tận sâu trái tim này.
Ai lại không thích người khác đối xử tốt với mình chứ?
Cô đỏ mặt, đẩy anh ra: “Đứng dậy đi ăn gì đó đi! Em đói rồi.”
Hai tay Diệp Bạch vẫn chống hai bên sườn cô, chổng đấy mấy cái, khiến mặt cô càng đỏ hơn… Anh hôn nhẹ một cái lên khóe môi cô: “Anh nấu cơm khá ngon đấy, sau này chúng ta ăn cơm ở nhà, nhé?”
LỤc u không muốn, vội vàng nói: “Dù sao thì một tháng cũng phải ra ngoài ăn vài lần! Chỉ ăn ở
nhà… sẽ ngán lắm.”
Cô càng nói càng nhỏ, thực sự chột dạ.
Bởi vì cô đã không nấu mà còn kén cá chọn canh.
Diệp Bạch không để ý. Anh tình nguyện nuông chiều cô, đưa tay nhéo mặt cô: “Một tuần sẽ đi ăn ngoài một đến hai lần, hơn nữa, anh sẽ không cho em cơ hội thấy ngán đâu.”
Trong lời của anh còn có ẩn ý khác, ám chỉ gì đó.
Mặt Lục u đỏ bừng, ôm cổ anh, không cho anh nói tiếp.
Diệp Bạch vỗ mông cô: “Đi thay quần áo đi, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà, ngày mai tan làm anh lại đón em tới đây, nấu cơm cho em… Anh có thế đảm bảo ngày nào em cũng được ăn uống đầy đủ, không tới hai tháng nữa sẽ béo lên.”
“Em mới không cần béo lên.”
Diệp Bạch im lặng nhìn cô, hơn nửa ngày vẫn không nói gì. Hồi lâu sau, anh mới sát lại gần hôn cô một cái, giọng khàn đi: “Không béo lên! Lục u của chúng ta phải luôn luôn xinh đẹp.”
Khi ra khỏi cửa, cô thậm chí còn nằm úp sấp trên lưng anh, được anh cõng xuống ga-ra.
ở bên Diệp Bạch, Lục u thấy thực sự rất vui vẻ.
Gần bảy giờ tối, hai người đến một nhà hàng khá ổn.
Vừa bước chân vào, Lục u đã muốn quay người đi ra.
ở cái bàn sát bên cửa sổ, Chương Bách Ngôn đang vừa ăn vừa bàn bạc chuyện công việc với một người phụ nữ, mặc dù Từ Chiêm Nhu cũng ngồi ở đó nhưng chung quy vẫn có vẻ rất mất tự nhiên, có thể nhận ra người phụ nữ kia là một người vô cùng nghiêm khắc.
Diệp Bạch đang tìm chỗ ngồi, quay người lại, cũng nhìn thấy Chương Bách Ngôn. Anh bật cười, không biết đây là duyên phận hay là âm hồn không tan nữa!
Anh ôm Lục u vào: “Qua đó ngồi!”
Lúc này chương Bách Ngôn cũng nhìn thấy hai người họ. Anh ta hơi ngẩng đầu lên, nụ cười hờ hững trên mặt lập tức biến mất không còn dấu vết, Từ Chiêm Nhu bên cạnh thì có vẻ vô cùng lúng túng.
Cũng may người phụ nữ kia không phát hiện ra.
Lục u vẫn thấy khó chịu, nhưng cô sẽ không xoay người bỏ đi, như vậy chỉ khiến Diệp Bạch khó xử.
Khi nhân viên phục vụ đến gọi món, cô ngồi chơi điện thoại, suốt quá trình chỉ có Diệp Bạch trao đổi với nhân viên phục vụ… Bởi vì Diệp Bạch biết tất cả sở thích của cô, anh biết cô thích ăn gì nhất.
Cách đó mấy mét, Chương Bách Ngôn đang nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua phía này.
Người phụ nữ kia cuối cùng cũng phát hiện ra, không nhịn được nhẹ nhàng hỏi: “Tống Giám đốc Chương, quen sao?”
Chương Bách Ngôn ngấn người, lập tức nở nụ cười: “Cũng tính là quen biết! Quan hệ không quá thân thiết.”
Người kia liền không nhắc lại nữa.
Nói thêm một lát, người phụ nữ phải rời đi, Chương Bách Ngôn bảo Từ Chiêm Nhu đưa bà ấy về khách sạn, Từ chiêm Nhu đứng bên cạnh xe, nhìn Chương Bách Ngôn, cứ chần chừ muốn nói lại thôi, thế nhưng cuối cùng cô ta vẫn không dám cãi lại mệnh lệnh của anh ta, quay người ngồi vào xe.
Chương Bách Ngôn đứng trong gió đêm, cúi đầu châm một điếu thuốc lá, thế nhưng chỉ hút một hơi đã dập tắt.
Khi quay vào thanh toán, anh ta nhìn thấy Lục u đi về phía nhà vệ sinh.
Khuôn mặt anh tuấn của anh ta lạnh lùng, đi theo cô.
Lục u đi vệ sinh xong thì ra ngoài rửa tay, nhưng vừa ngước mắt lên cô lập tức sững sờ.
Chương Bách Ngôn đang đứng dựa vào tường ở gần đó.
Áo khoác của anh ta có lẽ đã bị bỏ lại ở chỗ ngồi, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, cao ráo anh tuấn. Anh ta ngắm nghía chiếc bật lửa trong tay, đôi mắt đen lặng lẽ quan sát cô.
Lục u không lên tiếng, cúi đầu mở vòi nước.
Chương Bách Ngôn nhìn bóng người trong gương, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô đã ngủ với anh ta chưa?”
Toàn thân Lục u cứng đờ.
Nhà vệ sinh chìm trong im lặng, chỉ có âm thanh rất nhỏ phát ra từ vòi nước đang chảy. Lục u nhìn vào gương, cũng nhìn người trong gương, lát sau mới nhẹ giọng hỏi lại: “Chương Bách Ngôn, anh muốn nghe câu trả lời thế nào?”
Chương Bách Ngôn đang định trả lời thì bổng nhiên anh ta nhìn thấy một dấu vết nhàn nhạt bên gáy Lục u.
Một vết màu hồng rất mờ.
Chỉ cần là người trường thành thì đều biết đó là cái gì, sắc mặt anh ta lập tức trở nên xấu xí,
thậm chí anh ta còn bước từng bước về phía trước, đối diện với cô trong tấm gương, anh ta hỏi lai lần nữa: “Cô đã nqủ với anh ta chưa?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK