Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười giờ sáng.
Thư ký Trương đến công ty.
Trợ lý của Hoắc Minh đưa cô ấy vào phòng làm việc, cười nhẹ nói: “Thư ký Trương, chào mừng trở về!”
Trong lòng thư ký Trương lại không dám chắc chắn…
Cô ấy đóng cửa lại, chăm chú nhìn Hoắc Minh đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Hoắc Minh không ngấng đầu lên, tiếp tục đọc tài liệu, giọng điệu thản nhiên: “ôn Noãn bảo cô tới đây?”
Thư ký Trương không phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy! Tổng Giám đốc ôn nói tôi đã thành thạo với công việc này, có thể giúp đỡ luật sư Hoắc!”
Hoắc Minh nở một nụ cười rất nhẹ.
Anh gặp tài liệu lại, thản nhiên nói chuyện mấy câu, cuối cùng ra vẻ tùy ý hỏi: “Đúng rồi, Tổng Giám đốc Hạ của Tập đoàn Tây Á là Hạ Như Lâm đúng không?”
Thư ký Trương giật mình: “Đúng vậy, là anh ta!”
Giọng Hoắc Minh lại lạnh nhạt hơn một chút: “Anh ta đã kết hôn chưa?”
Thư ký Trương không rõ vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nói chi tiết với anh: “Năm nay Tống Giám đốc Hạ ba mươi lăm tuối, điều kiện cũng rất tốt nhưng tới giờ vẫn chưa kết hôn! Nghe nói cũng không có người bạn gái nào bèn cạnh cả!”
Chưa kết hôn, không có bạn gái…
Đôi môi mỏng của Hoắc Minh nhẹ nhàng mím chặt: “Được rồi, tôi đã biết, cô ra ngoài trước đi!”
Thư ký Trương cầm tài liệu, đang định đi ra ngoài.
Hoắc Minh lại đột nhiên hỏi tiếp: “Gửi cho tôi địa chỉ bệnh viện và thời gian khám thai của ôn Noãn…”
Thư ký Trương không nhịn được nở nụ cười: “Được! Lát nữa tôi sẽ gửi cho ngài!”
Khi Hoắc Minh đến bệnh viện đã là khoảng mười một giờ sáng.
Ôn Noãn đã khám thai xong, đang ngồi một mình trên ghế dài ở bệnh viện, im lặng nhìn tấm phim siêu âm B-mode trong tay.
Hoắc Minh từ từ lại gần cô.
Chỉ thấy một mình cô, không hề gặp Tổng Giám đốc Hạ gì đó.
Anh liền hiếu ra, đó chỉ là ý đồ nho nhỏ của cô.
Anh thực sự không thể tức giận nổi, đi tới ngồi bên cạnh cô, cúi người xuống nhìn cô: “Đưa tôi xem!”
Ôn Noãn đưa tấm phim siêu âm cho anh.
“Gần năm tháng rồi! Lúc trước anh đã chọn một cái tên rất hay, Doãn Tư, Hoắc Doãn Tư!”
Hoắc Minh nhìn tấm phim siêu âm: “Bé trai?”
Ôn Noãn gật đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh tuấn của anh, cô hy vọng lúc này anh có thế đột nhiên nhớ ra, đột nhiên nói với cô rằng: “Ôn Noãn, xin lỗi, anh đến muộn!”
Nhưng không có gì cả…
Hoắc Minh đã mất đi một phần trí nhớ chỉ có thể miễn cưỡng đóng vai người chồng.
Anh có thế đến, nhưng bởi vì anh sợ cô ngoại tình!
Quả nhiên, xem xong tấm phim siêu ám, anh liền rất phong độ đưa cô xuống tầng, ngay cả một bữa cơm trưa cũng không muốn mời.
Xuống tới nơi, hai người họ tách ra mỗi người một ngả.
Những ngày sau đó…
Hoắc Minh sống như một người độc thân, anh luôn đi xã giao bên ngoài, rất ít khi về nhà!
Thám tử tư gửi ảnh chụp cho ôn Noãn, luật sư Hoắc tham gia hết tiệc rượu này đến tiệc rượu khác, bên cạnh có vô số cô gái trẻ đẹp danh giá…
Một tháng sau, trong phòng chủ tịch Tây Á.
Ôn Noãn im lặng đứng trước cửa sổ sát đất, mấy bức ảnh nằm rải rác trên bàn làm việc của cô.
Hạ Như Lâm tiến vào đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Anh ta giả vờ như không nhìn thấy, nói đầy quan tâm: “Tổng Giám đổc ôn, hay là… Bữa tiệc tối nay của Tống Giám đốc Trương cứ để tôi đi một mình thôi! Cô về nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Lần này Tổng Giám đổc Trương đã giúp tôi một việc rất lớn, dù sao cũng phải cho ông ta chút thể diện này!”
Hạ Như Lâm không tiếp tục khuyên cô.
Anh ta ra ngoài…
Chín rưỡi tối, trong câu lạc bộ kinh doanh cao cấp nhất thành phố B.
Ôn Noãn ăn cơm xong, đang chuẩn bị rời đi, Hạ Như Lâm tiễn cô về xong định quay về uống tiếp tăng hai, hai người vừa đi vừa nói chuyện công việc.
Đột nhiên, ánh mắt của ôn Noãn dừng lại…
Bên cạnh thang máy, cánh cửa một căn phòng riêng đang mở hé.
Có thế nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện bên trong.
Khoảng năm sáu người đàn ông, ôn Noãn biết một nửa số người trong đó, đương nhiên cũng có cả chồng của cô. Điều đặc biệt nhất chính là bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một cô gái trẻ đi cùng, Hoắc Minh cũng không ngoại lệ.
Mặc dù anh không ôm cô gái kia, nhưng cô ta vẫn nhõng nhẽo mềm mại dựa lên người anh.
Anh lại không hề đẩy ra!
Ôn Noãn lặng lẽ chứng kiến…
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của ôn Noãn, Hoắc Minh ngấng đầu lên đối diện với cô, bầu không khí có chút tế nhị…
Bên trong có Tống Giám đốc Lâm, ông chủ khách sạn sáu sao vô cùng quen thuộc với bọn họ.
Tổng Giám đốc Lâm lập tức dập điếu thuốc đang hút đi, vội vàng đứng lên: “Em dâu, trùng hợp quá! Em tuyệt đối đừng hiểu lầm Hoắc Minh, bọn anh chỉ đang nói chuyện thôi, không làm gì cả, em dâu biết rõ nhất chú ấy giữ mình trong sạch tới mức nào mà!”
Ông ta mời ôn Noãn vào phòng.
Bên trong còn có năm sáu cô gái nữa!
Trong hoàn cảnh thế này, ôn Noãn mà đi vào thì chính là tự hạ thấp thân phận của mình, Hạ Như Lâm cũng nói: “Tổng Giám đốc ôn, cò lên xe về nhà trước đi!”
Ôn Noãn cũng muốn đi, thế nhưng cô lại không thể điều khiến nối tay chân của mình.
Cô chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Minh.
Cô gái ngồi bên cạnh Hoắc Minh thực sự không biết trời cao đất rộng, thì thầm một câu: “Bà Hoắc đây đúng là thú vị thật đấy, không quản nổi chồng mình mà còn muốn giữ sĩ diện của bà cả cơ!”
Tống Giám đốc Lâm cũng cuống quýt…
Tính nết của ôn Noãn kia không dề chọc chút nào!
Ôn Noãn vẫn vào phòng, cô đỡ cái bụng bầu sáu tháng, chầm chậm đi tới trước mặt cô gái kia, cười nhạt: “Là sinh viên của trường Đại học Nghệ thuật Bắc Hải nhỉ? Còn trẻ mà không chăm chỉ rèn luyện cho tốt, chạy đi hầu đàn ông uống rượu… Cô có tin chỉ cần một câu của tôi, sau khi tốt nghiệp cô sẽ không nhận được bất cứ một cơ hội diễn xuất nào không!”
Cô gái trẻ kia không tin, cô ta cảm thấy mình được luật sư Hoắc che chở!
Thế nhưng cô ta đợi một lúc lâu, Hoắc Minh vẫn vô cùng lạnh lùng, căn bản không hề nhúng tay vào chuyện này!
Nụ cười của cô gái trẻ cứng đờ!
ỏn Noãn cũng chẳng hề cảm thấy vui vẻ vì mình đã chiến thắng, bởi vì cô là người hiếu rõ nhất trước đây Hoắc Minh là kiểu người thế nào!
Loại con gái như thế này vốn dĩ không thể lọt được vào mắt anh!
Anh đang cố ý khiến cô khó chịu!
Cuối cùng, Hoắc Minh cũng di chuyển…
Anh chăm chú nhìn bả vai đang được Hạ Như Lâm ôm lấy của ôn Noãn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết không cho phép từ chối: “Tôi đưa cô về!”
Dứt lời, anh tóm lấy tay ôn Noãn.
Tống Giám đốc Lâm cố ý lên tiếng để điều hòa bầu không khí: “Nhìn đi, vợ chồng Hoắc Minh tình cảm thế cơ mà!”
Cô gái trẻ kia không thể chịu nổi.
Nhưng ôn Noãn cảm thấy mình… còn khó
chịu hơn cả.
Suốt quãng đường ngồi trên chiếc xe RV màu đen, cô không nói chuyện với Hoắc Minh, chỉ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe…
Màn đêm dày đặc.
Đêm tối như một con quái vật đang dang rộng đôi cánh, nuốt chửng vạn vật!
Bao gồm cả tình cảm của họ trong quá khứ…
Hoắc Minh nhận một cuộc điện thoại trên xe, là Hoắc Chấn Đông gọi tới, giọng điệu rất không tốt, ra sức mắng thằng con nhà mình một trận, có lẽ đã biết chuyện vừa xảy ra ở câu lạc bộ!
Hoắc Minh thờ ơ đối phó với bố mình, ánh mắt liếc sang òn Noãn đầy sâu xa…
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trong biệt thự…
Hoắc Minh xuống xe, vòng qua mở cửa xe bên phía ôn Noãn, ý bảo cô xuống xe.
Ôn Noãn từ từ giương mắt.
Đôi mắt cô ướt át và mệt mỏi.
Hoắc Minh dứt khoát bế cô lên, đi thẳng vào phòng khách của biệt thự, rồi bế cô lên phòng ngủ chính trên tầng hai…
Cô đang mang thai.
Cuối cùng anh vẫn không làm gì thô bạo, chỉ đặt cô xuống đuôi giường, lấy tốc độ nhanh nhất cởi áo khoác ngoài của cô ra, bên trong là một chiếc váy lông cừu cổ chữ V màu đỏ mỏng manh, tôn lên làn da trắng nõn mê người.
Sau một giây ngấn ngơ, ôn Noãn bắt đầu phản kháng: “Hoắc Minh, anh muốn làm gì?”
“Ngủ với cô!”
Anh ném một xấp ảnh chụp qua sườn mặt cô!
Trên mỗi tấm hình đều là anh, là anh ở nhiều nơi khác nhau, nhưng phần lớn là ở những bữa xã giao trong các câu lạc bộ.
Viền của những tấm ảnh này rất sắc bén, làm trầy xước khuôn mặt mịn màng nõn nà của cô.
Thế nhưng ôn Noãn không hề thấy đau…
Anh biết tất cả, vậy nên anh cố ý không về nhà, cố ý dây dưa bên ngoài!
Anh chống lại cuộc hôn nhân này.
“Còn rất nhiều nữa!”
“Bà Hoắc phái người theo dõi chụp ảnh tôi không phải vì muốn như vậy sao? Bây giờ tôi thỏa mãn cô, tại sao cô không vui mà lại khóc chứ… Hả?”
Hoắc Minh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, ngón tay thon dài cố ý cởi từng cúc thật chậm, để cô
nhìn thấy cơ thể đang sôi sục của mình…
Ôn Noãn sợ hãi bật khóc: “Hoắc Minh, em đang mang thai!”
“Sáu tháng là làm được rồi!”
“Nghe nói cảm giác làm phụ nữ có thai rất khác!”
“Tôi rất muốn thử một lần, cô cũng nên nhận thức rõ ràng một chút, tôi và người trước đáy ai lợi hại hơn!”
Miệng anh không ngừng nói những lời dơ bẩn, chỉ mấy giây sau đã hoàn toàn chiếm giữ cô!
Rất đau!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của ôn Noãn trắng bệch, cô siết chặt ga giường, chịu đựng từng cơn sóng phẫn nộ của người đàn ông… Màu xanh nhạt ở đuôi mi vì hưng phấn mà nhẹ nhàng di động, vô cùng quyến rũ.
Hoắc Minh khẽ vuốt ve nơi đó, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Nằm dưới thân tôi rên đến như vậy, còn nói không muốn? Hả?”
Ôn Noãn không thế nói thành lời.
Mồ hôi nóng bỏng tích thành từng giọt rơi xuống, khiến cơ thế cô không ngừng run rấy, cô không nhịn được ôm lấy lưng và vai anh.
“Hoắc Minh, đồ khốn nạn!”
“Hoắc Minh, anh tha cho em đi!”
Hoắc Minh, anh biết không… Em rất nhớ anh!
Một trận mây mưa qua đi.
òn Noãn ngâm mình trong bồn tắm lớn hồi lâu, mãi đến khi cơ thể ửng hồng, cô mới đứng dậy, lấy áo choàng tắm khoác lên người mình, kéo nhẹ hai vạt áo rồi trở về phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ chính, Hoắc Minh đứng bên cửa số hút thuốc, trong phòng ngủ quanh quấn một mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc trước, chỉ là hơi nhăn nhúm.
Điều này khiến ôn Noãn nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, tình trạng của cô rất tệ, mà anh lại quần áo chỉnh tề, chỉ cởi mỗi áo sơ mi và thắt lưng.
Dù ít dù nhiều cô cũng cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
Chuyện sinh hoạt vợ chồng như vậy hoàn toàn không còn sự thân mật như lần đầu của hai người.
Hoàn toàn không có một chút tình cảm nào, chỉ là công cụ đế trút bỏ cảm xúc của anh!
ôn Noãn im lặng nhìn anh hòi lâu, đi tới bàn trang điểm chăm sóc da. Mấy năm nay, bất kể có xảy ra chuyện gì, cô cũng không bỏ qua việc này, vậy nên làn da của cô vẫn mềm mại mịn màng.
Đêm lạnh như nước, gió thổi vào phòng ngủ, Ôn Noãn hắt xì một cái.
Hoắc Minh nghe tiếng liền dập thuốc lá, đóng cửa số lại.
Anh chăm chú nhìn õn Noãn.
Cô đang dưỡng da, áo tắm khẽ mở rộng, thoa kem dưỡng lên người.
Nhìn từ phía sau, bờ vai và lưng của cô trắng như tuyết, đôi chân thon dài tới mức trông không có vẻ gì là đang mang thai, có lẽ vì vừa được đàn ông yêu thương, toàn thân cô ửng lên một màu hồng nhạt, vô cùng hấp dẫn.
Thực ra vừa rồi anh cũng đã có một trải nghiệm rất tốt với cơ thể của cô.
Cô đang mang thai…
Anh vẫn luôn cô’ kiềm chế, chỉ làm hai lần đã dừng lại!
Trong trí nhớ của Hoắc Minh, đây chính là lần đầu tiên của anh, cảm giác không tệ, đặc biệt là những lúc cô khóc lóc nói không muốn thực sự vô cùng quyến rũ, khiến người đàn ông tiếp tục bắt nạt cô…
Anh cho rằng chất lượng cuộc sống hôn nhân của họ hẳn là không tệ.
Dù sao đàn ông cũng là động vật có giác quan, đôi khi tình dục quan trọng hơn tình cảm rất nhiều.
Hoắc Minh tự nhận mình không phải Liễu Hạ Huệ, anh đã nếm thử cô một lần thì sẽ có lần thứ hai, nhưng anh cũng biết để người phụ nữ tình nguyện làm với mình, anh cần phải trả giá một chút.
Ví dụ như nếu anh luôn không về nhà, cô không thế nào cho anh sắc mặt hòa nhã được.
Hoắc Minh dựa bên cạnh tường, giọng hơi trầm xuống: “Tôi nhớ Hạ Như Lâm là người của tôi!”
Động tác trên tay ôn Noãn khựng lại một chút.
Một lát sau, cô cười nhạt: “Đúng vậy, anh muốn chuyến anh ta đi sao?”
Hoắc Minh vô cùng kiêu ngạo, anh đương nhiên có thể thuận theo tình thế mà chuyện Hạ Như Lâm đi, nhưng như vậy lại có vẻ như anh quá đế ý tới người vợ ôn Noãn này, vậy nên anh nhỏ giọng lầm bầm: “Người cô đã dùng quen, tôi sẽ không cướp!”
Ôn Noãn tiếp tục thoa kem dưỡng…
Phòng ngủ vô cùng im lặng.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh lại đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai tôi sẽ chuyển về đây!”
Ôn Noãn đặt chai dưỡng da xuống, nhẹ nhàng buộc áo tắm lại, xoay người nhìn anh.
Hoắc Minh không giải thích.
Ngày tiếp theo, anh thực sự chuyến về đây.
Một va li hành lý đế hai bộ âu phục thường ngày anh hay mặc…
Tối đến, anh vừa về nhà đã vào phòng sách.
Luật sư Hoắc bận rộn nhiều việc.
Ôn Noãn mở va li ra, nhìn đồ đạc thưa thớt bên trong, nở một nụ cười nhạt đầy gượng gạo.
Cái này của anh sao có thể gọi là dọn về ở, rõ ràng là muốn tìm một người bạn giường miễn phí dài hạn, có lẽ do lần trước anh cảm thấy không tệ nên vẫn lưu luyến cơ thể của cô, chủ động chạy đến đây…
Thế nhưng, người đàn ông chủ động về nhà, người phụ nữ chẳng có lý do gì để đuổi anh ra ngoài.
Ôn Noãn treo hai bộ đồ lên, chầm chậm xuống tầng.
Người giúp việc đang chia thức ăn, thấy ôn Noãn xuống liền vui vẻ nói: “ông chủ về nhà, chúng tôi tự lấy tiền của mình làm thêm vài món, bà chủ đừng ghét bỏ nhé!”
Ôn Noãn nhìn có vẻ hơi xanh xao.
Làm thêm mấy món ăn đắt tiền, chỉ riêng nguyên liệu đã có giá mấy nghìn.
Cô mỉm cười cảm ơn người giúp việc, trong lòng dự tính sau này phải bù đắp lại cho họ số tiền này, đều là người đi làm thuê, mỗi tháng chỉ lấy được mấy đồng lương cố định đó thôi.
Cô bảo người giúp việc lên lầu gọi Hoắc Minh xuống ăn cơm.
Sau khi người giúp việc đi lên, rất nhanh đã lại đi xuống, vẻ mặt hơi gượng gạo: “Bà chủ, ông chủ nói mười giờ tối nay có chuyến bay, không kịp ăn tối!”
À, phải đi công tác…
Hóa ra cái va li kia là để mang đi công tác!
Ôn Noãn cụp mắt cười nhẹ: “Không sao đâu, mọi người ngồi xuống ăn cùng tôi đi!”
Cô lại tự mình lên lầu, giống như tất cả những người vợ hiền huệ khác, giúp anh sắp xếp lại hành lý một lần nữa, cuối cùng đi tới gõ cửa phòng sách: “Hoắc Minh, anh phải đi công tác sao?”
Hoắc Minh gửi một cái email cuối cùng đi.
Anh ừ một tiếng: “ừ, có lẽ mất ba ngày!”
Anh thu dọn cặp táp, xách trên tay, nhìn xuống bụng ôn Noãn: “Cô không sao chứ?”
Ôn Noãn cười thản nhiên: “Chắc là không sao đâu!”
Hoắc Minh gật đầu.
Anh vừa gọi điện thoại vừa đi lấy hành lý, nhanh chóng đi công tác!
Ba ngày sau, anh về nhà, đã là ban đêm
Ôn Noãn đang ngủ, anh cố gắng giảm nhẹ bước chân vào nhà, để hành lý xuống, cởi quần áo đi tắm… Sau đó, Ôn Noãn lại bị anh đánh thức, nồng nhiệt làm hai lần.
Đêm dài, Hoắc Minh chìm trong giấc ngủ.
Thế nhưng ôn Noãn lại không hề buồn ngủ, cho dù cô có chậm chạp tới mức nào thì cũng có thế đoán ra ý anh.
Anh chuyển về nhà ở, không phải để làm một cặp vợ chồng yêu đương đằm thắm với cô.
Mà là để giải quyết nhu cầu sinh lý một cách hợp pháp.
Ôn Noãn nghiêng người, vươn tay ra khỏi ổ chăn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của anh, đôi môi đỏ mỏng khẽ hé mở: “Cặn bã thật đấy! Mà em lại chẳng có cách gì chống lại anh
cả!”
Hoắc Minh rất ít ra ngoài xã giao, nhưng anh vẫn còn bận rộn với đống công việc không bao giờ thấy điếm cuối.
Anh đối xử với Hoắc Tây không tồi, Tiểu Hoắc Tây cũng thích anh.
Thế nhưng những lúc riêng tư, anh vẫn rất lạnh nhạt với ôn Noãn, ngoại trừ lúc làm chuyện kia… Nói thế nào nhỉ, chính là không tốt cũng chẳng xấu, những gì cần có trong cuộc sống hôn nhân đều có đủ, chỉ là không có tình cảm!
Hoắc Minh rất hài lòng!
Mục tiêu cuối cùng của mọi người đàn ông chính là quyền lực, vợ hiền, con ngoan, chỉ một thoáng anh đã có tất cả.
Bà chủ gia đình, lúc lên giường cũng rất hợp khấu vị của anh.
Anh không có gì để phàn nàn cả!
Thế nhưng ôn Noãn thấy chưa đủ, cô đã từng được hưởng thụ tình yêu đẹp nhất trên cuộc đời, bây giờ thứ trở về chỉ là một thân thể, không phải Hoắc Minh của trước đây…
Từng ngày cứ trôi qua đều đều như vậy, thế nhưng cô lại không thể thay đổi được nó.
Thời gian trôi qua, ngay cả những người thân bên cạnh cũng cảm thấy hai người họ rất tình
cảm.
Năm năm trí nhớ mà Hoắc Minh đã đánh mất dường như nhỏ bé không đáng kể, chỉ có mình Ôn Noãn lặng thầm nhấm nháp hương vị của sự cô đơn trong đêm khuya sau mỗi lần ân ái của hai người.
Đúng vậy, thực ra trong lòng cô vô cùng cô đơn.
Cô đã cổ gắng, cô dịu dàng chăm sóc anh, có thể nói là một người vợ hiền tiêu chuẩn.
Thế nhưng cô vẫn không thế bước vào trái tim của Hoắc Minh, cô không chiếm được tình yêu của Hoắc Minh, những gì anh làm với cô chỉ là những việc cơ bản mà một người đàn ông có tiền làm với vợ mình, duy trì sự ổn định, đế cô bình an sinh cho anh một người thừa kế trong sạch!
Đến khi mang thai tám tháng, Hoắc Minh không còn chạm vào cô nữa.
Anh đi xã giao nhiều hơn.
Ôn Noãn không oán giận.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, cô sinh hạ cháu đích tôn của nhà họ Hoắc, Hoắc Doãn Tư.
Đủ tháng, nặng ba ký rưỡi.
Hoắc Chấn Đông vui mừng tột độ, Hoắc Minh Châu bảo ông phong kiến, nhưng ông vẫn không chịu thừa nhận: “Bố coi trọng Hoắc Tây và Thước Thước như nhau!”
Trên thực tế, ông yêu thương Hoắc Tây nhất.
Nhưng người gánh vác nhà họ Hoắc thì vẫn phải là Doãn Tư, thế nhưng Hoắc Chấn Đông tuyệt đổi không thế thừa nhận chuyện này được.
Hoắc Minh châu trợn mắt khinh bỉ.
Cô ấy chăm sóc òn Noãn rất cẩn thận, còn ôm đứa trẻ lại: “Chị dâu, chị nhìn này, rất giống chị!”
Mặc dù Ôn Noãn rất mệt, nhưng cô vẫn nghiêng đầu nhìn qua, nhìn đứa trẻ thật kỹ.
Đúng là giống cô, mái tóc màu nâu sẫm mềm mại.
Khuôn mặt cũng rất giống cô, đặc biệt là cái mũi xinh xắn…
Hoắc Chấn Đông cùng bà Hoắc đều nói: “Nhìn xem gen nhà người ta mạnh thế này, đứa nào cũng theo gen của nhà họ Lục bọn họ!”
Đúng lúc này, Hoắc Minh đẩy cửa tiến vào.
Mặc dù đã là một người bố hai con, nhưng anh vẫn đẹp trai không chê vào đâu được.
Anh cúi người hôn lên môi ôn Noãn, lại nhìn đứa trẻ đang nằm trên chiếc giường nhỏ, thấp giọng nói: “Vất vả rồi!”
ôn Noãn chăm chú nhìn anh, sau đó nở nụ cười nhạt.
Hoắc Minh đi qua bế đứa trẻ, toàn bộ người nhà họ Hoắc đều vây quanh cậu bé, thảo luận xem cậu bé giống ai, nói cậu bé đáng yêu như thế nào, phải nuôi dạy thế nào cho tốt…
Ôn Noãn quay mặt đi, cô nghĩ hình như mình đa sầu đa cảm quá mức.
Có hai đứa con, Hoắc Minh cũng quay về, cô còn cái gì không hài lòng nữa?
Thế nhưng trong lúc mọi người đang vui vẻ thế này, cô lại vô cùng cô đơn.
Trong lòng, trong ngực cô đều đang nhớ đến một Hoắc Minh yêu thương mình, cô không biết… tương lai sau này, có phải họ sẽ mãi mãi sống cuộc sống tôn trọng nhau như khách thế này hay không.
Anh bận rộn công việc,
Cô cũng phải đi làm, còn phải chăm sóc hai đứa con.
Mãi mãi, mãi mãi…
Anh cũng không biết, thực ra cô vẫn đang đợi anh, đợi anh trở về…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK