Đi được một đoạn xa, giọng Hoắc Tây vang lên: “Tôi chưa thấy gì hết!”
Khương Lan Thính cười.
Thật ra lúc trước, để phát triển kinh doanh, anh đã từng tìm hiểu về cả Hoắc Tây, Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư rồi, duy có Hoắc Kiều là chưa bao giờ nghe ngóng. Bởi vì Hoắc Kiều không tiếp quản công ty của gia đình, kể cả trong giới giải trí cô cũng khá thờ ơ, mặc dù nguồn lực của cô không tệ.
Rõ ràng Hoắc Kiều không hề ngu ngốc.
Rất lâu sau đó, Khương Lan Thính vẫn không rõ vì sao nhà họ Hoắc không bồi dưỡng Hoắc Kiều mà lại để cô thích gì làm nấy… Khi bọn họ ở bên nhau anh cũng chưa từng hỏi cô, bây giờ anh nghĩ anh biết rồi, thật ra đó là vì tất cả mọi người đều yêu thương cô.
Cái tên Hoắc Kiều này, đã nói lên tất cả.
Vậy mà lúc trước anh lại xem nhẹ.
Khương Lan Thính mò mẫm đi đến phòng ngủ của Hoắc Kiều. Cô không ở đây, anh nhìn bốn phía quanh phòng, cuối cùng thấy một cái gối ôm có in ảnh anh đặt trên sô pha, nhưng bên trên lại có rất nhiều chữ viết bằng bút đen.
Có một cụm từ đặc biệt nổi bật:
‘Tên cặn bã đẹp trai’…
Vẻ mặt Khương Lan Thính cạn lời, nhưng mà anh không hề giận. Anh cầm lên xem xét, khẳng định trong lòng Hoắc Kiều thực ra chỉ là một cô gái nhỏ…
Mềm mại nũng nịu, miệng nói không để tâm mà thực ra trong lòng lại để ý vô cùng!
Khương Lan Thính cảm thấy cô rất đáng yêu.
Anh nhẹ nhàng sờ gối ôm, sau đó đặt nó xuống. Anh thả lỏng người, tựa lưng lên sô pha. Một lát sau anh hơi mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Chuyện xảy ra sau đó, Hoắc Kiều không phải lo lắng.
Còn anh lại phải tổ chức vài cuộc họp thâu đêm liên tục để công khai chuyện này.
Anh vừa nhắm mắt lại, mùi hương của Hoắc Kiều tràn ngập xung quanh, khiến cho anh chìm vào giấc ngủ sâu…
Chẳng mấy mà tới giữa trưa.
Hoắc Kiều vừa trở về sạc điện thoại thì thấy trên sô pha có một người đàn ông đang nằm.
Khương Lan Thính!
Anh ngủ rất ngon lành. Nhưng cho dù đang ngủ, khuôn mặt đẹp trai của anh vẫn hơi căng thẳng, có thể thấy được gần đây phải chịu áp lực không hề nhỏ… Cô cảm thấy anh xứng đáng bị như vậy, cô không hề xót đâu.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của anh…
Hoắc Kiều cầm lấy gối ôm, nhìn mấy chữ: ‘Tên cặn bã đẹp trai!’
Quả thật rất giống!
Cô chợt nhẹ nhàng mỉm cười, dáng vẻ cô cười rộ lên thật sự rất duyên dáng, xinh đẹp.
Bất ngờ, một bàn tay nắm tay cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Hoắc Kiều nằm trên ngực anh, khuôn mặt tinh xảo của cô áp vào
chất liệu tây trang của anh, tim đập hơi nhanh, cô giãy giụa một chút mà không ngồi dậy được. Tay anh đặt trên eo cô cứ vô liêm sỉ mà giữ chặt, khiến cô phải kề sát vào người anh.
Hoắc Kiều hãy còn mạnh miệng: “Anh chạy vào phòng tôi để cầu hôn à?”
Khương Lan Thính mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy không hòa tan được tình cảm sâu nặng, anh nhẹ nhàng nói: “Anh đến đây gặp em! Không phải cầu hôn! Nhưng mà... Không phải em không có nhà sao?”
Ngón tay Hoắc Kiều nghịch cúc áo vest của anh.
“Không muốn gặp anh!”