Trong phòng riêng.
Ôn Bá Ngôn xem tài liệu, càng xem càng hoảng sợ.
Tinh trạng của tập đoàn cố Thị, so với tưởng tượng của ông ấy còn tệ hơn rất nhiều… Còn có vài con số, khiến ông ấy hết hồn.
Ông ấy ngước mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Minh với vẻ khiếp sợ.
Đối phương rất bình tĩnh.
Anh vẫn giữ dáng vẻ tự phụ, giống như chỉ đang xử lý một việc cỏn con.
“Bác Ôn!”
Hoắc Minh nói: “Cháu tin chắc rằng, cứ cái đà này, không đến bốn năm nữa tập đoàn cổ Thị sẽ bị lật tẩy vụ biển thủ một tỷ, còn về chuyện ai sẽ phải gánh tội này… Bác ôn có nghĩ đến ai không?”
Một tỷ…
Sau lưng ôn Bá Ngôn đổ mồ hôi lạnh.
Ông ấy là Giám đốc tài chính của tập đoàn Cố Thị, tội danh này chắc chắn sẽ do ông ấy gánh, chỉ là ông ấy không tin nhà họ cố sẽ vô tình như vậy. Dù gì đi nữa ông ấy cũng đã làm việc cho tập
đoàn Cố Thị suốt mấy chục năm, họ sẽ không cạn tàu ráo máng đến thế.
Hoắc Minh hiểu rõ suy nghĩ của ông ây.
Anh nhếch môi cười, khom người rót hai ly rượu vang đỏ, đưa một ly cho ôn Bá Ngôn: “Bác Ôn uống một chút cho bình tĩnh! Thực ra cũng không phải chuyện gì ghê gớm, lúc này chỉ mới trong giai đoạn khởi đầu thôi… Chỉ cần kịp thời ngăn chặn tốn thất thì sẽ không có ai xảy ra chuyện! Tập đoàn cổ Thị yên ổn thì con đường phía trước của bác ôn mới rộng mở!”
Anh khéo mồm khéo miệng.
Ôn Bá Ngôn ít nhiều gì cũng hơi bị thuyết phục.
Thế nhưng, tuy tài liệu rất đáng tin cậy, nhưng dự đoán này dù gì cũng là chuyện của vài năm sau.
Ôn Bá Ngôn lại do dự.
Hoắc Minh thừa cơ lấn tới, ánh mắt sắc bén: “Bác Ôn và nhà họ cố có tình nghĩa với nhau, hiện tại có cơ hội như vậy, bắc cũng sẽ không thấy chết mà không cứu đó chứ!”
Ôn Bá Ngôn chịu không nổi kích thích.
Ông ấy uống một ngụm rượu vang đỏ, lúc buông ly xuống, lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Chàng trai hai mươi lăm tuổi này lão luyện hơn ông ấy tưởng.
Ôn Bá Ngôn vẫn giữ vững giới hạn: “Công ra công, tư ra tư! Tôi không can thiệp vào cuộc sống tình cảm của ôn Noãn, con bé lựa chọn thế nào là quyền tự do của con bé.”
Hoắc Minh mỉm cười: “Đương nhiên! Cháu sẽ không dùng tiền đế hủy hoại tình cảm.”
Ôn Bá Ngôn đánh giá anh.
Trong lòng ông ấy phải thừa nhận rằng, Hoắc Minh ưu tú hơn cố Trường Khanh không phải chỉ một hai điểm, chỉ riêng phong thái này thôi đã hơn Cố Trường Khanh, hơn nữa người làm bố như ông ấy chỉ hy vọng con gái có thể hạnh phúc.
Nữtheo đuối nam, không đáng tin chút nào.
Ôn Bá Ngôn đắn đo nhiều lần, vẫn quyết định ký hợp đồng, giúp tập đoàn cố Thị lấy được hợp đồng một tỷ.
Mà ông ấy sẽ đảm nhiệm chức Kiểm soát viên tài chính của chi nhánh tập đoàn Hoắc Thị.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, ôn Bá Ngôn rời đi, Hoắc Minh tự mình mở cửa cho ông ấy, trong lòng ông ấy rất tán thưởng. Dù sao một cậu ấm gia đình quyền thế có thế làm đến mức này, quả thực không đơn giản.
ôn Bá Ngôn cân nhắc một chút, lên tiếng hỏi: “Hoắc Minh, tôi có chút thắc mắc, cậu thích Ôn Noãn từ lúc nào. Theo tôi được biết thì hai người chưa gặp nhau nhiều.”
Vừa gặp đã yêu, không phải cô thì không được… Những thứ kia anh cũng không tin.
Hoắc Minh khẽ cười.
Anh nhìn người đàn ông trước mặt, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Bác ôn, có lẽ bác không tin! Cháu nợ bác một vài thứ.”
Ôn Bá Ngôn nhíu mày, biết không hỏi được gì.
Ông ấy rời đi, Hoắc Minh đứng sau lưng ông ấy, lặng thinh.
Anh thiếu òn Bá Ngôn một tiếng: “Bố!”
Trong hiện thực, vào cái đêm ôn Bá Ngôn qua đời, Ôn Noãn chưa kịp gặp mặt lần cuối.
Là lỗi của anh!
Ôn Bá Ngôn trở lại công ty giải quyết một số việc.
Buổi tối, Ôn Noãn trở về, ông ấy muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Dì Nguyễn ra mở cửa, cố Trường Khanh trẻ
tuổi đứng ngoài cửa, nét mặt của hắn không tốt lắm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Tôi tìm òn Noãn!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK