Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây chăm chú.
Cô vẫn gầy, nhưng thần thái đã tươi tắn hẳn. Cô trang điếm nhẹ, cách ăn mặc cũng trưởng thành và nhã nhặn hơn, nếu không biết thì không ai nghĩ rằng cách đây không lâu, cô còn định từ bỏ cuộc sống.
Anh ngấn ngơ nghĩ, có lẽ buông tay là đúng rồi.
Tuy biết là không nên, anh cũng đã hứa sẽ không gặp cô nữa, nhưng khi tình cờ chạm mặt, anh vần không nhịn được mà gọi cô lại, vẫn buột miệng hỏi: “Dạo này em thế nào? Đêm còn mất ngủ không? Con…”
Anh bỗng khựng lại, không nói gì nữa.
Thật ra ánh mắt Hoắc Táy không lạnh lùng, thậm chí còn bình thản hơn trước. Dưới ánh đèn lờ mờ, anh nhìn thấy mí mắt cô hơi chùng xuống, đó là dấu hiệu cho thấy lượng collagen của phụ nữ đang giảm nhẹ. Tuy nó không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, nhưng nó nhắc anh rằng Hoắc Tây không còn trẻ nữa.
Hoắc Tây bình thản nhìn anh mấy giây…
Anh tưởng cô sẽ không nói cho anh biết,
nhưng bất ngờ là cô nhẹ nhàng đáp: “Cũng được!
Con vẫn ổn.”
Trương Sùng Quang được yêu mà sợ.
Hy vọng bổng dâng trào trong lòng anh. Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Tây, cân nhắc kỹ càng rồi mới nói nhỏ: “Nếu anh học cách tôn trọng em, không ép em nữa, Hoắc Tây… Chúng ta có còn…”
Hoắc Tây rời mắt.
Cô quay sang, nói với tài xế: “Mở cửa xe đi!”
Tài xế lại mở cửa xe. Trương Sùng Quang khẽ nuốt nước bọt, vẫn muốn nói gì đó, nhưng Hoắc Tây đã quay người lên xe, không cho anh cơ hội.
Ngay sau đó, tài xế đóng cửa lại.
Những lời chưa nói của Trương Sùng Quang đọng lại giữa môi, bay theo gió.
Đương nhiên tài xế nhận ra anh. Anh ta mỉm cười áy náy, đi vòng lên phía trước rồi nhanh chóng lái xe đi.
Chỉ còn Trương Sùng Quang đứng trong gió lạnh, khi gió thổi qua, anh không nhịn được mà ho khan một lúc.
Một người đàn ông bảnh bao bước ra từ club bên cạnh, thấy Trương Sùng Quang thì nhiệt tình khoác vai anh: “Tiếu Hạ nói cậu tới, nhưng mãi
vẫn không thấy cậu đâu nên tôi xuống đây tìm, sao thế… Người đẹp nào đã giữ chân Tổng giám đốc Trương vậy?”
Trương Sùng Quang cười khẽ: “Làm gì có chuyện đó! Tôi gặp người quen thôi.”
Người kia hỏi một cách tự nhiên: “Ai đã khiến Tổng giám đốc Trương lưu luyến quên lối về thế?”
Trương Sùng Quang nói khẽ: “Vợ cũ.”
Bầu không khí trở nên kỳ lạ. Một lúc lâu sau, người kia mới hoàn hồn ròi cười gượng: “Thì ra là luật sư Hoắc à, cô ấy ăn cơm ở chỗ bên cạnh đúng không? Công nhận nhà hàng Ý đó khá ngon… Ha ha ha…”
Nụ cười mờ nhạt nở trên đôi môi mỏng của Trương Sùng Quang.
Cuộc hôn nhân của anh đã thất bại, tuy anh bàn chuyện làm ăn ở club, nhưng không có ai dám sắp xếp phụ nữ cho anh nữa.
Cả thành phố B đều biết Tổng giám đốc Trương đang đau lòng!
Trương Sùng Quang chỉ ngồi một tiếng rồi đi luôn, anh tự lái xe. Khi ngồi trong xe, nghĩ đến cuộc gặp với Hoắc Tây tối nay, anh không nhịn được mà lái xe tới nhà họ Hoắc.
Buổi tối, nhà họ Hoắc sáng đèn.
Trương Sùng Quang ngồi trong chiếc xe
ngoài cống, mở cửa xe, lặng lẽ hút thuốc, thỉnh thoảng lại ho khan…
Họ sống cùng thành phố theo cách này.
Rõ ràng họ biết nhau từ nhỏ, rõ ràng họ là thanh mai trúc mã, nhưng giờ lại trở nên rất xa lạ…
Trương Sùng Quang gần như không làm phiền Hoắc Tây. Thậm chí khi thăm bọn trẻ, anh cũng đón chúng ở trường, ăn bên ngoài xong thì đưa chúng về, anh không bước vào nhà họ Hoắc nữa, anh nhớ những gì mình đã nói.
Anh nói, anh sẽ trả tự do cho Hoắc Tây.
Thỉnh thoảng anh sẽ thấy cô từ xa, ở bên ngoài.
Có lẽ vì anh không làm phiền nữa, Hoắc Tây cũng không còn lạnh lùng khi thấy anh, nhưng cô không định quay lại… Đôi khi Trương Sùng Quang nghĩ, thật ra thế này cũng khá tốt.
Cô sống tốt, bọn trẻ sổng tốt, còn có một đứa bé sắp chào đời.
Anh cũng có người để nhớ nhung.
Anh bắt đầu đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, bắt đầu cai thuốc kiêng rượu, rất ít khi động đến.
Anh nghĩ, anh và Hoắc Tây không còn cơ hội nữa, nhưng dù sao anh cũng phải sống tốt để chứng kiến bọn trẻ trưởng thành…
Đêm Giáng Sinh, người nhà họ Hoắc tụ họp, vợ chồng Lục Thước và Lục u cũng đến.
Lục u vừa đi nước ngoài về, giờ đang làm ở một công ty truyện tranh.
Xem như cô ấy đã định cư ở thành phố B.
Khi uổng rượu, đám thanh niên nói chuyện với nhau. Lục u thuận miệng hỏi An Nhiên: “Chị An Nhiên, chẳng phải chị nói Lý Tư Ỷ cũng tới à? Sao không thấy chị ấy?”
Cô ấy giơ ngón cái với An Nhiên: ‘Tinh địch cũ đấy, chị An Nhiên rộng lượng thật!”
Hoắc Doãn Tư đá cô ấy: “Còn nói linh tinh nữa! Coi chừng anh ném em ra ngoài.”
Lục u trốn phía sau An Nhiên, còn lâu cô ấy mới sợ.
An Nhiên cười, nắm cánh tay Lục U, kéo cô ấy ra rồi mỉm cười: “Cô ấy bận mất rồi. cố Tư Kỳ gọi Lý Tư Ỷ đến làm bánh ngọt, nói là Tổng giám đốc Cố đi vắng, nên cô ấy phải đón Giáng Sinh cùng con bé.”
Lục u chun mũi: “Nói thế mà chị ấy cũng tin à? Nếu bổ con họ cố chung tay bán chị ấy, có khi chị ấy còn kiếm thêm tiền giúp người ta!”
An Nhiên cụp mắt, mỉm cười nhưng không đáp lời.
Đúng là Tổng giám đốc cố vắng nhà, nhưng cô không biết liệu ông ta có đi cả đêm không.
Lục u không hứng thú với chủ đề này nữa. Cô ấy nghĩ đến chuyện khác, bèn nói nhỏ: “Hồi nãy khi tới đây, em thây…”
Hoắc Doãn Tư liếc cô ấy rồi ném một quả quýt sang, chặn miệng cô ấy lại.
Còn cần phải nói à?
Gần như cứ hai ngày một lần, Trương Sùng Quang lại đứng bên ngoài như thần giữ cửa.
Không ai mù cả! Làm gì có chuyện không thấy chứ?
Lục u nhận ra mình lỡ lời nên vội im lặng rồi lén nhìn Hoắc Tây… Cô vẫn bình tĩnh đọc tạp chí thời trang, Miên Miên ngồi cạnh cô, đang làm mấy đồ thủ công nhỏ, gần đây thính giác của cậu bé đã hồi phục rồi.
Mắt Lục u nóng lên: May ghê!
Hoắc Doãn Tư ném thêm một quả quýt khác cho cô ấy, sau đó chọn quả to, bóc vỏ rồi đế vào tay An Nhiên. Thật ra An Nhiên không thích ăn quýt lắm, nhưng Hoắc Doãn Tư lại nhìn chằm chằm vào mòi cô, nói: “Môi em tróc da rồi, ăn mấy miếng đi.”
Trước mặt mọi người, An Nhiên vần nể mặt anh ấy, dù cô thấy anh ấy trẻ con.
Cô con gái nhỏ Hoắc An An của họ đang bám vào ghế sofa, chập chững bước tới trước mặt bố, cười toe toét, đế lộ phần lợi trống, trông rất đáng yêu.
An An cũng muốn ăn!
Hoắc Doãn Tư gọi: “Hoắc Lâm Hi, bóc quýt cho em gái đi.”
Hoắc Minh lắc đầu: chỉ mình An Nhiên chịu được tính của con trai ông.
Vợ chồng Hoắc Doãn Tư chỉ ngồi một lát rồi đưa Hoắc Lâm Hi và Hoắc An An về. Vào đêm Giáng Sinh, trời đổ ít tuyết, may mà tuyết không dày lắm, chỉ nhẹ nhàng bay giữa không trung.
An Nhiên muốn nhìn nhưng con đang ở trên xe, nên cô ấy ngắm qua cửa số.
“Hoắc Doãn Tư, tuyết rơi rồi!”
Sau khi lên xe, Hoắc Doãn Tư đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo len mỏng. Anh ấy cầm tay lái, tập trung nhìn đường, nghe thấy thế thì lặng lẽ cười khẽ.
Tuy An Nhiên đã hơn 30 tuổi, nhưng câu nói này vẫn đậm chất thiếu nữ.
Tiếng cười khẽ đó khiến mặt An Nhiên ửng hồng, làm gì có chuyện cô không hiểu ý Hoắc Doãn Tư?
Hoắc An An cầm quả táo, ngồi ở ghế trẻ em:
“Bố lại trêu mẹ rồi.”
Không ngờ bố cô bé còn ừ một tiếng.
An Nhiên tựa vào ghế, liếc nhìn chồng, nhẹ nhàng buông câu: “Không trông chờ được gì cả.”
Ngay sau đó, Hoắc Doãn Tư đã nắm lấy tay cô.
Anh ấy vẫn nhìn về phía trước, nói nghe rất đàng hoàng: “Sao lại không trông chờ được gì? Anh không phục vụ Tổng giám đốc An chu đáo, không khiến Tổng giám đốc An thoải mái về cả thế xác lẫn tinh thần à?”
Da mặt An Nhiên mỏng, đành phải nhận thua: “Hoắc Doãn Tư, con vẫn đang ởtrên xe đấy!”
Hoắc Doãn Tư nắm tay cô ấy thêm một lát rồi mới buông ra.
Chiếc Rolls-Royce màu đen lặng lẽ chạy trong đêm, An Nhiên cảm thấy rất an toàn và thoải mái.
Cô tựa vào ghế, quay ra nhìn bóng tối ngoài cửa số xe, không khỏi nghĩ đến Lý Tư Ỷ, chắc giờ TưỶ cũng đang đón Giáng Sinh đúng không…
ở nhà họ Cố, đèn sáng rực rỡ.
Trong bếp sáng nhất, người lớn và trẻ nhỏ
đang tất bật, vì bạn nhỏ cổ Tư Kỳ muốn làm bánh ngọt cho đêm Giáng Sinh, còn muốn vẽ cả pháo đài và ông bố cố Vân Phàm trên đó.
Lý Tư Ỷ bận rộn một lúc lâu, cuối cùng cũng nướng phôi bánh xong.
Khi tạo hình bánh, cô ấy gặp khó khăn, pháo đài còn làm được, nhưng vẽ ông bố cố Vân Phàm kiếu gì bây giờ?
Bạn nhỏ cố Tư Kỳ ngấng đầu, háo hức nhìn cô ấy, cố vũ: “Cứ vẽ bố trong mắt chị là được, em thấy chị cũng hay nhìn chằm chằm vào bố em, chẳng phải bố em rất đẹp trai à?”
Lý Tư Ỷ muốn khâu miệng cô bé lại.
Cô ấy không biết tính cách của cô Vương đã qua đời kia như thế nào, nhưng cố Tư Kỳ được cố Vân Phàm nuôi dạy, bất kể họ có cùng huyết thống hay không, tính cách cô bé vẫn được thừa hưởng từ ông ta.
Cố Tư Kỳ biết cô ấy ngượng nên vươn vai: “Em ra ngoài ngắm tuyết đây, chị cứ thong thả ạ. Khi nào xong thì chúng ta sẽ cùng ăn nó nhé.”
Lý Tư Ỷ rất cạn lời. Sau khi cố Tư Kỳ chạy đi, cô ấy tập trung làm một lát, rồi không nhịn được mà nhìn ra ngoài qua kính.
Tuyết ngày càng dày.
Có lẽ tối nay cô ấy không về được, nhưng cô
ấy cũng không lo lắm. Vì nửa năm qua, cố Vân Phàm thường xuyên đi công tác rồi giao cố Tư Kỳ cho cô ấy chăm sóc, nên cô ấy cũng từng ngủ lại đây rồi.
Nghĩ đến đáy, má cô ấy nóng lên.
Lúc này, bên ngoài có tiếng ô tô. Lý Tư Ỷ không để ý, chỉ nghĩ tài xế trong biệt thự đã mua đồ về. Mấy hôm tới có tuyết, hồi nãy chị Vương vừa đi ra ngoài với tài xế đề mua nguyên liệu nấu ăn.
Cô ấy cúi đầu, tập trung làm bánh, vì bạn nhỏ Cố Tư Kỳ rất khó chiều.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng cô ấy, cô ấy tưởng cố Tư Kỳ đã quay lại nên dịu dàng hỏi: “Bên ngoài có lạnh không?”
Không có ai trả lời.
Tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó, một đôi tay rắn rỏi ôm lấy eo Lý Tư Ỷ, kèm theo hơi thở đầy nam tính cùng với chút hơi lạnh của mùa đông.
Cố Vân Phàm?
Lý Tư Ỷ hơi ngạc nhiên và lúng túng, sao ông ta lại về vậy?
Cô ấy luống cuống gỡ tay ông ta ra.
Nhưng ngay khi cô ấy chạm vào mu bàn tay ông ta, người đàn ông đã nắm lấy tay cô ấy rồi giữ
nó trong lòng bàn tay to của mình, ông ta tựa cằm vào vai Lý Tư Ỷ, nhẹ nhàng thở ra: “Em đang làm bánh à?”
Lý Tư Ỷ không đẩy ông ta ra được, giọng cô ấy rung lên: “Anh bỏ em ra đã!”
Cố Vân Phàm ôm chặt cô ấy, cắn nhẹ vào phần gáy trắng nõn.
Lúc này ông ta mới buông cô ấy ra.
Ông ta tựa vào quầy bếp bên cạnh, thấy hơi buồn ngủ vì lái xe lâu, định rút thuốc ra châm nhưng lại ngại Lý Tư Ỷ, nên chỉ lấy bao thuốc và bật lửa trong túi quần ra rồi đế đó.
Ông ta thấy cô ấy đang cúi đầu làm bánh, còn vẽ một người tí hon, có lẽ là ông ta.
Giọng ông ta càng dịu dàng hơn, ông ta giải thích: “Đúng ra tôi sẽ về muộn hơn, nhưng thấy tuyết rơi nên muốn về sớm với hai người.”
Lý Tư Ỷ lấm bấm: “Về với Tư Kỳ là được, chứ đừng nói là về với em.”
Cố Vân Phàm không nói gì, chỉ nhìn cô ấy dưới ánh đèn, nhìn mãi vẫn chưa chán.
Trong sáu tháng qua, để không làm cô ấy thấy phản cảm, ông ta rất kiềm chế. Trừ lần phục vụ Lý Tư Ỷ ra, ông ta không chạm vào cô ấy lần nào, đúng chuẩn quý ông đàng hoàng, nên cô ấy cũng bớt cảnh giác hơn.
Thỉnh thoảng ông ta bận, cô ấy còn đưa Tư Kỳ về mấy ngày.
Kể cũng lạ, Tư Kỳ lại thích tính khí thất thường của cô ấy.
Cố Vân Phàm quay người, chậm rãi rửa sạch tay.
Ông ta đã lái xe bốn tiếng, vẫn chưa ăn tối nên tự tìm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, làm vài món đơn giản rồi ăn với cơm, không cầu kỳ chút nào.
Lý Tư Ỷ không nhịn được mà nói: “Tối nay em nấu tám món, nhưng bị nhà hàng thu mất rồi!”
Cổ Vân Phàm bước tới sau lưng Lý Tư Ỷ, nghiêng người hôn lên khóe môi cô ấy: “Tôi muốn ở đây với em! Nhưng giờ tôi phải lên tầng đế tắm rửa thay đồ, nếu không, mai chú cố của em sẽ bị cảm mất.”
Bình thường, ông ta sẽ không làm thế.
Nhưng tối nay ông ta lại mạnh dạn khác thường, còn kéo cô ấy lại đế âu yếm rồi mới rời đi.
Lý Tư Ỷ cảm thấy mình sắp bị ông ta tán đổ ròi.
Cô ấy ôm mặt: Chẳng lẽ cô ấy sa ngã rồi, nên cũng mong chờ sự sung sướng mà người đàn ông giàu kinh nghiệm này mang lại hay sao? Lý Tư Ỷ ơi Lý Tư Ỷ, phải giữ giá chứ!
Giữa lúc mặt cô ấy nóng ran, cố Tư Kỳ đã chạy về.
Người cô bé lạnh toát, cô bé ôm cô ấy từ phía sau, còn vô tư nói: “Người chị ấm thật!”
Hai bố con này thay phiên nhau hành Lý Tư Ỷ. Cô ấy bất lực thở dài rồi quay người, vào phòng tắm, lấy khăn sạch để lau tay và mặt cho cô bé, sau đó rót nước ấm, nhìn cô bé uống hết rồi mới làm nổt bánh ngọt.
Khi họ ăn bánh, cố Vân Phàm xuống tâng.
Ông ta chọn đồ thoải mái, mặc quần suông tối màu, bên trong là áo sơ mi màu thẩm, kèm thêm áo len mỏng cùng màu. ông ta đi dép lê trong nhà, thản nhiên tựa vào ghế sofa, đọc báo tài chính và kinh tế.
Lý Tư Ỷ cắt bánh ngọt.
Cố Tư Kỳ lấy phần cô bé rồi bưng lên lâu đài nhỏ trên tầng, còn không cho người lớn đi theo, vì đó là căn cứ bí mật của cô bé.
Cô bé có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ, cố Vân Phàm cũng không can thiệp bao giờ.
Thấy con gái đã lên tầng, cố Vân Phàm nghiêng người, dịu dàng nói với Lý Tư Ỷ: “Mang một miếng qua đây đi, tôi cũng nếm thử xem.”
“Chẳng phải anh không thích đò ngọt à?”
“Gần đây tôi thích! Thỉnh thoảng tỏi cũng
muốn đổi vị.”
Lý Tư Ỷ đành cắt một miếng nhỏ cho ông ta, bày gọn vào đĩa rồi bưng tới.
Nhưng vừa đến gần, cánh tay nhỏ nhắn của cô ấy đã bị tóm lấy, sau đó cô ấy bị ông ta đè ra ghế sofa. Khi ở dưới ông ta, cô ấy cảm nhận rõ cơ thế ông ta đang rạo rực.
Người ông ta vừa nóng vừa rắn rỏi, tràn ngập sức mạnh nam tính.
Bánh ngọt đã rơi xuống thảm.
Lý Tư Ỷ quay mặt đi: “Em đến dạy trẻ, chứ không tới đế giặt thảm đâu.”
Cố Vân Phàm nâng người cô ấy lên, không nhịn được mà miết nhẹ chiếc mũi xinh đẹp của cô ây… Ông ta bận rộn hơn nửa tháng, thật ra họ không gặp lâu lắm rồi, nên ông ta rất nhớ Lý Tư Ỷ.
Ông ta ngậm mòi cô ấy, hôn khẽ, lúng búng: “Lát nữa tôi dọn sau.”
Lý Tư Ỷ nhận ra ông ta muốn làm gì, tim cô ấy đập thình thịch.
Cô ấy đặt tay lên vai ông ta, thở khẽ: “Tư Kỳ sẽ xuống bất cứ lúc nào, chị Vương và tài xế đi mua đ’ô ăn, cũng có thể…”
Cò ấy không nói được nữa, vì cố Vân Phàm
đã chặn môi cô ây, hôn cô ấy cuồng nhiệt.
Bàn tay nóng rực của ông ta thò vào áo cô ấy, qiữ lấy cơ thế đanq run khẽ kia…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK