Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, hỏi lại mà chẳng hề xấu hổ.
“Nếu không thì thế nào? Tố cáo anh tội quấy rối hả?”
Ôn Noãn lại tức hơn nữa.
Cô mở cửa định bước lên xe lại bị anh bắt lấy cánh tay.
Hoắc Minh nhả một vòng khói vào mặt cô, cười như không cười: “Cô giáo Ôn, anh bận bịu vì em một ngày mà ngay cả một câu cảm ơn em cũng không có, đúng là vô tình!”
Ôn Noãn đã biết rõ dáng vẻ kia của anh.
Cô ném tay anh ra, lên xe, lái đi.
Hoắc Minh cũng không tức giận, anh đứng tại chỗ lặng lẽ hút thuốc, hút vào nhả khói ra, giữa khóe mắt và đuôi lông mày đều là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành anh tuấn, quyến rũ, phong lưu…
Cảnh Từ đi ra, đứng trước mặt anh.
Hoắc Minh hơi híp mắt lại, sau đó cười nhạo một tiếng rồi cũng lên xe rời đi.
*
Ôn Noãn chia tay với Cảnh Từ.
Cô gọi điện thoại cho dì Nguyễn, nói cho bà ấy biết tình hình.
Dì Nguyễn im lặng trong chốc lát rồi: “Nếu không có duyên phận, vậy thì không cần miễn cưỡng.”
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.
Bên kia, dì Nguyễn muốn nói lại thôi.
Bà ấy đã nhận được điện thoại của bà Cảnh, tất nhiên bà ấy muốn xả giận, còn lôi cả chuyện của Hoắc Minh ra, nhưng hiện tại Ôn Noãn không đề cập tới, dì Nguyễn cũng khó hỏi.
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô chợt cảm thấy trống trải, dọn dẹp lại chung cư một lần rồi đốt một ít nến thơm.
Ban đêm yên tĩnh.
Cô nghĩ lại chặng đường tình cảm không bằng phẳng của mình, chỉ có thể rót cho bản thân một ly rượu vang đỏ.
Vốn dĩ chỉ uống qua loa.
Nhưng cô thật sự quá khổ sở nên không thể kiềm chế uống càng nhiều… Lúc mơ mơ màng màng, Cảnh Từ gọi điện thoại tới.
Ôn Noãn nghĩ ngợi rồi vẫn nhận.
Giọng nói của Cảnh Từ rất khàn: “Ôn Noãn…”
Có vẻ anh ấy phải đắn đo cả nửa ngày rồi mới hạ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta thật sự không thể sao?”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô biết Cảnh Từ cũng không dễ dàng…
Mặc dù cô và anh ấy sẽ không thể có kết quả tốt nhưng cô sẵn sàng dành một chút lòng tốt cho anh ấy.
Cảnh Từ cười chua xót, tiếp theo hạ giọng, hơi có chút thất hồn lạc phách mà nói: “Được rồi, Ôn Noãn, chắc là tôi phải đính hôn rồi, là một cô gái bên nhà mẹ đẻ của mẹ tôi.”
Ôn Noãn chưa từng nghĩ lại tốc độ như vậy.
Thế nhưng cô cũng không ngốc, cô có thể nhanh chóng đoán được có khả năng cô gái này vẫn luôn tồn tại. Trước đây Cảnh Từ kháng cự, sau khi trải qua việc này đã khiến anh ấy chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Cô rất có phong độ chúc mừng anh ấy.
Cảnh Từ không khỏi nghĩ, có lẽ Ôn Noãn chưa bao giờ thích anh ấy.
Anh ấy chỉ là kẻ tình cờ xuất hiện vào đúng lúc Ôn Noãn và Hoắc Minh chia tay, lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của cô, Cảnh Từ chưa bao giờ đi vào trái tim cô…
Ôn Noãn cúp điện thoại.