Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc dì Lâm hỏi đến, Lâm Hi cũng ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Cậu nhóc tuy nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được chút chuyện, cậu bé dè dặt kéo lấy tay An Nhiên, kêu như một con mèo nhỏ: “Mẹ.”

Mắt An Nhiên càng đỏ thêm.

Cô ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Lâm Hi: “Mẹ không sao.”

An Nhiên vỗ về Lâm Hi một hồi, cho đến tận khi cậu bé lại vui vẻ về phòng chơi bóng da mới thôi. Dì Lâm vẫn còn ngồi gói sủi cảo, thấy Lâm Hi đi rồi mới kéo An Nhiên qua nhỏ giọng hỏi: “Cãi nhau với cậu Hoắc à?”

An Nhiên cũng không giấu giếm, kể lại mọi chuyện cho dì nghe.

Dì Lâm im lặng hồi lâu mới chậm chạp lên tiếng: “Cậu Hoắc là người rất tốt, nhìn ra được là thật sự có tình cảm với cô, nhưng giày có vừa chân hay không thì chỉ có bản thân mình mới biết, người ta hay nói chỉ khuyên làm lành chứ không khuyên chia tay, nhưng cuối cùng vẫn phải do cô quyết định, tóm lại mặc kệ ra sao dì cũng sẽ giúp cô chăm sóc Lâm Hi thật tốt.”

An Nhiên ôm dì Lâm một cái.

Trong lòng dì Lâm cũng không dễ chịu hơn, nhẹ giọng nói: “Chuyến bay vào buổi chiều à? Cô đi dọn hành lý đi, nấu xong sủi cảo dì sẽ kêu cô.”

An Nhiên gật đầu, quả thật lúc này cô rất cần không gian riêng tư.

Lần này đi ít nhất cũng mất một tháng, cô lôi cái vali size to ra. Dọn dẹp xong mọi thứ, cô chợt cúi đầu nhìn ngón giữa của mình, chiếc nhẫn kim cương Hoắc Doãn Tư tặng cô vẫn còn trên đó.

An Nhiên khẽ vuốt ve nó mấy cái.

Đến tận lúc này cô vẫn rất thích Hoắc Doãn Tư, nhưng không hợp chính là không hợp, khoảng cách giữa bọn họ quá xa.

Hồi lâu sau, An Nhiên vẫn tháo chiếc nhẫn ra, cẩn thận cất vào tủ đầu giường.

Cô và Hoắc Doãn Tư cũng chỉ đành như thế...

...

An Nhiên từng đắn đo có nên dẫn Lâm Hi đến thành phố H hay không, nhưng sau khi cân nhắc thì quyết định thôi.

Lần này qua đó sẽ bề bộn rất nhiều việc.

Cô không chăm nổi Lâm Hi, phải nhờ dì Lâm chăm mới nổi.

An Nhiên tự mình bắt xe ra sân bay, cô đổi vé máy bay chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh thì một giọng nói vang lên sau lưng: “An Nhiên.”

An Nhiên quay đầu lại, là Lý Tư Ỷ.

Mắc chiếc áo măng tô màu cà phê, đeo kính râm, trang điểm tỉ mỉ.

Lý Tư Ỷ bước đến, tháo kính râm xuống: “Nói vài câu cũng không làm trễ chuyến bay của cô đâu.”

An Nhiên cười nhạt.

Lý Tư Ỷ chú ý đến ánh mắt của cô, dừng một chốc rồi nói: “Đáng không? Vì ông già đó mà cô lại từ bỏ hết thảy những gì đang có sao? An Nhiên... Tôi thật sự không hiểu, nếu cô có tình cảm với Cố Vân Phàm, mấy năm nay hai người...”

An Nhiên cắt ngang lời cô ấy: “Tôi và Tổng Giám đốc Cố chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới.”

Lý Tư Ỷ trợn mắt cắn môi nhìn cô.

Qua một lúc lâu, An Nhiên mới nhẹ giọng nói: “Nếu cô lo lắng cho ông ấy thì sao không tự mình đến thành phố H đi! Tôi nghĩ Tổng Giám đốc Cố không chỉ cần giúp đỡ trong công việc mà cũng cần người an ủi đấy.”

Cô nói thế làm Lý Tư Ỷ mất tự nhiên, khẽ hừ: “Tôi có người khác rồi.”

An Nhiên thôi không khuyên nữa.

Mỗi người đều có tình cảm của mình, thích ai, thích khi nào, mỗi bước đều vô cùng quan trọng.

Giống như cô, cô cũng rất thích Hoắc Doãn Tư đấy, nhưng thế thì sao?

Cô mãi mãi cũng không thể buông sự đề phòng xuống để yêu cậu.

An Nhiên giơ tay lên xem đồng hồ: “Có lời nào muốn nhờ tôi chuyển cho ông ấy không?”

Lý Tư Ỷ nhìn cô hồi lâu rồi lắc đầu: “Không có! An Nhiên... Thấy cô qua đó là tôi yên tâm lắm rồi! Có phải mâu thuẫn lắm không, tôi nên hận ông ấy, nhưng tôi lại vừa ghen tỵ vừa hy vọng rằng cô sẽ ở bên cạnh ông ấy, chắc là tôi bị điên mất rồi.”

An Nhiên khẽ kéo khăn quàng cổ, lúc cô quay người đi không khỏi nghĩ...

Muốn điên, thật ra cũng cần có vốn liếng.

Nếu không có vốn liếng thì tốt nhất phải giữ lý trí, không nên tùy tiện động lòng.

Những ngày qua cô ở cạnh Hoắc Doãn Tư cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng chung quy cũng vì bọn họ còn chưa giải quyết vấn đề đã tùy tiện sống cùng nhau, bây giờ xích mích chia tay chỉ cảm thấy hoang đường.

An Nhiên cũng không cảm thấy là Hoắc Doãn Tư sai hay là mình sai.

Chỉ là cô hơi thất vọng...

Hai giờ đúng, máy bay cất cánh đến thành phố H.

Sau khi hạ cánh, Cố Vân Phàm cho tài xế của mình đi đón An Nhiên, An Nhiên còn chưa kịp cất vali ở khách sạn đã đến thẳng trụ sở chính của Cố Thị.

Xe đậu trước tòa cao ốc của Cố Thị, An Nhiên xuống xe.

Nhân viên ở đây cũng nhận ra cô, thấy cô thì kêu “thư ký An”, An Nhiên khẽ gật đầu rồi bước thẳng vào thang máy.

Nhân viên lễ tân xì xào bàn tán.

“Thân tín của Tổng Giám đốc Cố đến rồi! Sau lần đoạt quyền này chắc chắn thư ký An sẽ thăng tiến.”

“Còn phải nói nữa hả!”

Những lời ong tiếng ve này An Nhiên có nghe thấy cũng vờ như không nghe, thang máy từ từ lên cao, cuối cùng đã đến tầng cao nhất.

Trong phòng họp có gần trăm người.

Cố Vân Phàm ngồi ở ghế chủ, mặt không cảm xúc.

Hai phe chia ra ngồi hai bên, chủ tịch Cố Thị còn chưa yên nghỉ thì đại hội cổ đông bên đây đã ồn ào lên... Cửa mở ra, An Nhiên đi vào.

Cố Vân Phàm ngẩng đầu lên, An Nhiên cười khẽ: “Tổng Giám đốc Cố!”

Cố Vân Phàm lẳng lặng nhìn cô mất giây rồi khẽ gật đầu: “Ngồi xuống họp đi!”

...

An Nhiên đến vào năm giờ chiều, cuộc họp kéo dài đến hơn mười giờ tối, lúc kết thúc ai nấy đều đau lưng mỏi eo nhưng không thể hiện ra, chỉ vội vã đi mất.

Bên trong phòng họp to lớn, Cố Vân Phàm day trán.

An Nhiên rót cho ông ấy ly cà phê, cô đặt xuống rồi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi Tổng Giám đốc Cố, hợp đồng với Trung Thiên mất rồi.”

Cố Vân Phàm khựng lại.

Thật ra tin tức này ông ấy đã biết từ sáng nay, nhưng lúc này lại chính miệng An Nhiên nói ra thì ông ấy ngay lập tức đã đoán được nguyên nhân, bàn tay thon dài cầm ly cà phê lên, hớp một ngụm rồi nhẹ giọng hỏi: “Cô hối hận không?”

An Nhiên lắc đầu.

Cố Vân Phàm cười nhạt: “Không hối hận thì tốt!”

Ông ấy từ từ uống cạn nửa ly cà phê, giương mắt, nhẹ giọng nói: “Tổng công ty còn chưa biết tin này, tóm lại cứ đè tin Hoắc Thị hợp tác với Trung Thiên lại đi! Mất hợp đồng với Trung Thiên rất bất lợi với chúng ta.”

An Nhiên thì thầm câu xin lỗi.

Cố Vân Phàm cản cô lại, ngón tay ông ấy khẽ vuốt lên tay vịn ghế, nhàn nhạt nói: “Tình thế bây giờ, cô quan trọng hơn một phần hợp đồng nhiều.”

Ông ấy nói xong thì đứng dậy: “Đi ăn chút gì đi, sau đó cùng tôi đến lễ truy điệu. Ông ấy... lúc còn sống cũng thích cô lắm.”

Chỉ mấy câu đơn giản nhưng đầy thê lương.

An Nhiên gật đầu.

Ăn cơm xong thì đến nhà họ Cố, đến khi về khách sạn cũng đã qua 12 giờ khuya, lúc An Nhiên xách vali đi vào đứng ở quầy lễ tân chờ nhân viên làm thủ tục thì nhìn thấy một trận tuyết nhỏ rơi trước cửa khách sạn.

Tuyết rơi rất nhỏ nhưng An Nhiên vẫn mơ hồ nghe được âm thanh.

Cô có hơi thất thần, lễ tân phải gọi cô hai lần thì cô mới giật mình, cầm lấy thẻ phòng rồi cảm ơn.

Đến khi rửa mặt xong nằm lên giường, trận cãi vã với Hoắc Doãn Tư sáng nay lại hiện lên trong đầu... Cô cũng không phải lòng dạ sắt đá, khó khăn lắm mới thuyết phục được bản thân làm hòa, chia tay rồi tất nhiên sẽ khó chịu.

Chỉ là ai cũng là người lớn, cô nói chia tay, sau này bọn họ sẽ không liên lạc gì nữa.

Sáng sớm bảy giờ, An Nhiên rửa mặt, ăn xong bữa sáng thì ra ngoài.

Họp rồi lại họp, xong thì tăng ca!

Xã giao!

Mỗi ngày ngoại trừ nói vài câu với dì Lâm và Lâm Hi ra thì cô không còn sức lực để làm gì khác nữa... Dần dần, Hoắc Doãn Tư cũng phai nhạt trong trí nhớ của cô.

Những ngày ngọt ngào đó với cô mà nói thì chỉ như một giấc mộng đẹp.

Trước Tết, cao ốc của tập đoàn Hoắc Thị ở thành phố B.

Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng thì tầng tuyết đọng thật dày bên ngoài, sau lưng là tiếng thư ký Nghiêm gõ cửa bước vào: “Tổng Giám đốc Hoắc, họp báo sắp bắt đầu rồi, ngài thật sự muốn công bố hợp tác với Trung Thiên hả?”

Hoắc Doãn Tư không quay đầu lại.

Cậu vẫn nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Tôi lập tức qua đó!”

Thư ký Nghiêm do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Có muốn gọi cho An Nhiên thử không, có lẽ cô ấy... Sắp đến Tết âm lịch rồi, chắc là cô ấy sẽ về thành phố B ăn Tết.”

Chị nói xong thì bầu không khí lại trở nên im lặng.

Hoắc Doãn Tư cúi đầu, nhẹ nhàng xòe bàn tay ra, trên đó là một chiếc nhẫn kim cương.

Lần trước lúc đi thăm Lâm Hi, cậu bé vô tình mở ngăn kéo ra đã để cậu nhìn thấy... An Nhiên đã tháo chiếc nhẫn cậu tặng ra, cô bay đến thành phố H cả tháng nay nhưng chưa gọi cho cậu một cuộc điện thoại.

Cô nói chia tay đều là thật.

Hoắc Doãn Tư yêu mà không được, nhìn chiếc nhẫn kim cương, nhẹ giọng nói: “Không cần gọi! Đi tuyên bố bắt đầu họp báo đi!”

Thư ký Nghiêm thở dài.

Mười phút sau, tin tức quan trọng từ tập đoàn Hoắc Thị, bọn họ sẽ hợp tác một dự án trị giá trăm tỷ với Trung Thiên, mà đó lại là dự án vốn ban đầu hợp tác với Cố Thị.

Tổng Giám đốc Hoắc đã hớt tay trên đơn hàng trăm tỷ của Cố Thị.

Hành động này đã phá vỡ thế cân bằng giữa Cố Thị và Hoắc Thị, rồng có mạnh cũng không kìm nổi rắn địa phương, tập đoàn Cố Thị muốn phát triển ở thành phố B từng bước đều khó khăn.

Tin tức truyền đi gây nên sóng thần ở Cố Thị.

May là Cố Vân Phàm và An Nhiên đã có chuẩn bị từ trước, giành lại được một đơn hàng của doanh nghiệp nhà nước mới ngăn được cơn sóng dữ, nhưng phiền phức trước mặt vẫn còn nhiều, lại sắp đến Tết, Cố Vân Phàm định cho An Nhiên về thành phố B một chuyến.

Một là để ăn Tết, hai là đến giải quyết tình trạng hỗn loạn ở chi nhánh.

“Tổng Giám đốc Cố.”

An Nhiên nhìn Cố Vân Phàm chăm chú, phát hiện ông ấy đã có thêm mấy sợi tóc bạc, ông ấy cũng lười xử lý.

Cố Vân Phàm ký một tờ thông báo bổ nhiệm.

An Nhiên coi như Tổng Giám đốc điều hành chi nhánh, toàn quyền phụ trách chi nhánh của công ty ở thành phố B, ông ấy đưa thông báo bổ nhiệm cho cô rồi đỡ trán: “Việc kinh doanh của quý này đã sụt giảm 12%, bên đó là giang sơn mà tôi mất hai năm để gầy dựng, không thể vứt bỏ được. Về phần chuyện bên đây thì tạm thời đã ổn định.”

Lương hàng tháng của An Nhiên là tám triệu, cộng thêm 2% lợi nhuận làm cổ tức.

Rất hậu hĩnh.

Đây là cô phải cố gắng rất lâu mới có được, cả tháng nay gần như mỗi ngày đều không ngủ quá 5 tiếng, chỉ có cô mới hiểu rõ cảm giác đó ra sao.

Giọng An Nhiên hơi căng: “Tôi sẽ không để Tổng Giám đốc Cố phải thất vọng.”

Cố Vân Phàm lại lấy hai bao lì xì trong ngăn kéo ra: “Đưa cho dì Lâm và Lâm Hi giúp tôi, năm nay tôi không đi thăm bọn họ được rồi.”

An Nhiên cũng không từ chối.

Cố Vân Phàm cúi đầu nhìn vào bao lì xì còn dư lại trong ngăn kéo, còn là cái lớn nhất... Ông ấy đã quen mỗi năm đều chuẩn bị một bao lì xì cho Lý Tư Ỷ, vì cô ấy luôn đòi.

Năm nay e là không đưa được rồi.

Cố Vân Phàm muốn nói rồi lại thôi, nhưng An Nhiên đã đoán được ông ấy nghĩ gì, nhỏ giọng nói: “Có khi đến lễ tình nhân là cô ấy sẽ đính hôn.’

Cố Vân Phàm ngơ ngác: “Đính hôn? Nhanh thế à!”

Ông ấy lập tức nhận ra mình thất lễ, cười nhạt: “Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đính hôn cũng bình thường thôi.”

An Nhiên chỉ nói thế rồi thôi, không hỏi nhiều thêm.

Cô quay về khách sạn dọn hành lý, xong thì ra thẳng sân bay.

Lúc này đã là hai mươi tám, còn hai ba ngày nữa là đến Tết. Đến lúc ngồi trên máy bay, An Nhiên mới thật sự cảm nhận được mình phải về thành phố B, sắp được gặp Lâm Hi.

Cả tháng rồi cô chưa được gặp Lâm Hi.

Cô cũng không gọi điện, muốn cho Lâm Hi một bất ngờ, chạng vạng năm rưỡi tối, cô về đến căn hộ, nhẹ nhàng mở cửa ra, vừa định bước vào đã bị ôm thật chặt vào lòng.

An Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thì ra là Hoắc Doãn Tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK