Ôn Noãn xuống xe, Hoắc Minh nhẹ nhàng cởi áo khoác, anh nói với cô: “Em đưa Hoắc Tây và Sùng Quang đi vào trước đi!”
Còn anh thì dùng áo khoác bọc lấy Doãn Tư, ôm bé con xuống xe.
Doãn Tư vẫn là một đứa bé, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ghé vào đầu vai bố, ngủ ngon lành.
Làm bố, anh nhịn không được mà hôn hôn cậu bé.
Từ sau khi Trương Sùng Quang vào ở, Hoắc Tây lại càng độc lập, càng yêu sạch sẽ hơn... Cô gái nhỏ hoàn toàn không cần người lớn nhọc lòng, cho dù có chút chuyện nhỏ thì Trương Sùng Quang cũng sẽ xử lý tốt giúp cô bé.
Ôn Noãn thường xuyên lo lắng, không biết liệu như vậy có được không?
Khi Hoắc Minh trở lại phòng ngủ thì cô cũng tắm rửa xong rồi, đang ở trước bàn trang điểm dùng mỹ phẩm dưỡng da.
phương diện kia làm nhiều lắm.
Hoắc Minh rất tự nhiên ôm lấy eo nhỏ của cô từ phía sau, trượt lên trượt xuống vài cái, hơi nóng nhẹ nhàng phun vào sau tai cô, nửa là tán tỉnh nửa là trêu chọc: “Sao lại có chút thịt rồi?”
Phụ nữ đều thích gầy.
Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy ngón tay thon dài của anh ra, hơi bực bội: “Vậy anh đi sờ người không có thịt đi!”
Hoắc Minh cười cười.
Anh dựa sang một bên, thưởng thức dáng vẻ bảo dưỡng của cô.
Thật ra thân thể của Ôn Noãn đẹp vô cùng, huống hồ gì anh cũng rất thích cảm giác có chút thịt, khi Ôn Mạn buông áo tắm ra bôi lên bụng dưới, anh nhịn không được mà tiếp nhận công việc của cô, lấy chút nhũ dịch nhẹ nhàng tỉ mỉ bôi lên da thịt trắng nõn, vừa khó nhịn gặm vai mỏng của cô: “Dạo này làm thường xuyên, hẳn là có mang rồi.”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô cẩn thận nhớ lại kỳ sinh lý, hình như đã hơn nửa tháng bà dì không tới rồi.
Cô đẩy đẩy anh.
Nhưng Hoắc Minh lúc này đang nóng lên, toàn đầu óc đều là chuyện đó, làm sao còn dừng lại được.
Ôn Noãn chỉ đành túm lấy mái tóc đen của anh, dùng sức kéo anh ra, thở hổn hển nói: “Một tháng rưỡi rồi em không có điều kiện.”
Hoắc Minh rõ ràng ngẩn ra.
Anh chậm rãi giương mắt, nhìn cô hỏi: “Thật sự?”
Ôn Noãn ừ một tiếng, cô duỗi tay đặt lên trên bụng nhỏ của mình, hơi cảm khái.
Cô thật sự lại mang thai sao?
Hoắc Minh ngồi xổm xuống dưới.
Anh nghiêm mặt lại, dán lên trên bụng nhỏ trắng nõn của cô, giọng nói ẩn chứa kích động: “Ở đây thật sự có con của anh ư?”
Vốn dĩ Ôn Noãn có hơi kinh hoàng.
Nhưng vào lúc này, nhìn dáng vẻ của anh, lòng cô lại bình tĩnh trở lại. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh, giọng điệu nửa làm nũng lại rất dịu dàng: “Cũng không phải lần đầu làm bố, sao còn kích động như vậy chứ.”
Hoắc Minh duỗi tay, nhẹ nhàng mặc áo tắm lại cho cô.
Anh vẫn dán lên bụng nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Hai lần không tính toán gì hết, lần này là con của anh và em!”
Ôn Noãn lại sờ mặt anh: “Hoắc Tây và Doãn Tư nghe thấy sẽ buồn đấy.”
Hoắc Minh thấp giọng nói: “Anh cũng thương mấy đứa nó! Chỉ là lần này không giống, Ôn Noãn em biết không, không giống đâu.”
Thật ra Ôn Noãn biết.
Cô vuốt mặt anh, hơi hơi khom lưng, chủ động hôn môi anh.
Đêm nay, rất dịu dàng.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, xác thật là mang thai.
Bác sĩ có quan hệ không tệ với nhà họ Hoắc, liền mỉm cười nói: “Minh, chúc mừng cậu, đây là lần thứ ba làm bố rồi!”
Hoắc Minh làm bộ không thèm để ý: “Đã là lần thứ ba rồi, cũng không mới mẻ nữa.”
Nữ bác sĩ liền cười.