Ông quan tâm Thước Thước.
Bởi vì Thước Thước cảm thấy ông không yêu thương Thước Thước, ông muốn chứng minh.
Cho dù là giày vò bản thân thành ra như vậy!
Minh Châu khẽ ngẩng đầu, trong lòng khó chịu, cô bỗng nhớ đến lời của Lục Khiêm: “Minh Châu, anh không còn trẻ nữa, anh không còn trẻ nữa… Anh sợ không kịp!”
Lúc cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt đã chảy ra.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Chú Liễu, chú cũng cảm thấy tôi không đối xử tốt với ông ấy sao!”
Thư ký Liễu ngây người.
Sau đó anh ta khẽ thở dài: “Không thể nói không tốt! Minh Châu, những chuyện xảy ra giữa hai người, nếu là cô gái khác, e là sớm đã không thể chấp nhận được ông ấy rồi, nhưng đồng thời, nếu là cô gái khác, ông Lục cũng sẽ không thể không buông bỏ được như vậy!”
Minh Châu nghe hiểu ra!
Thời gian chờ lại dài đằng đẵng, cô lại khẽ hỏi: “Chân đứa nhỏ kia sao rồi?”
“Vẫn tốt! Nghỉ dưỡng mấy tháng là khỏe rồi.”
Minh Châu ừ một tiếng.
Cô bỗng nói: “Quay về mua giúp tôi đồ chơi cho cô bé, chỉ là… Chỉ là đừng nói là tôi mua tặng.”
Tâm trạng thư ký Liễu rất phức tạp.
Mấy năm nay cũng không thể nói rõ là ai đúng ai sai, nhưng cũng đã đi đến như hiện tại rồi.
Anh ta lại cảm thấy áy náy, hôm đó anh ta không gọi cho ông Lục thì tốt rồi.
Hai người lại đợi một lúc lâu.
Cửa phòng cấp cứu đẩy ra, bác sĩ đi ra, nói: “Viêm phổi cấp tính! Vấn đề không lớn không nhỏ, trước tiên cứ nhập viện đi!”
Thư lý Liễu đi xử lý.
Lục Khiêm được đẩy vào phòng bệnh VIP.
Bác sĩ kê thuốc, y tá treo truyền dịch lên, thấy Minh Châu đi vào thì nói: “Hai ngày tới phải đặc biệt chú ý, nhiệt độ cơ thể không được quá cao, nếu vượt quá ba mươi chín độ thì bấm chuông, nhất định phải hạ xuống.”
Minh Châu gật đầu.
Y tá kết nối máy đo nhịp tim cho Lục Khiêm rồi rời đi.
Minh Châu ngồi bên giường, ngón tay khẽ chạm vào giữa hai hàng mày của Lục Khiêm, nơi đó đang nhíu chặt, giống như đang có chuyện gì đó không thể giải quyết vậy.
Minh Châu nghẹn ngào: “Sao cứ phải khiến người ta lo lắng vậy!”
Lục Khiêm sốt mơ màng.
Dường như ông nghe thấy Minh Châu đang nói chuyện, vì thế cố gắng mở mắt ra nhìn, nhìn thấy gương mặt mơ hồ.
Là Minh Châu.
Lục Khiêm lên tiếng, giọng khàn khàn: “Em khóc sao?”
“Không có!”
Cả người Lục Khiêm đều đau, cũng không phải là đau đớn mà là mệt mỏi.
Ngón tay ông khẽ chuyển động, chạm vào tay cô, nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Bây giờ em không còn thẳng thắn như trước nữa rồi! Lúc trước thẳng thắn rất đáng yêu!”
Minh Châu nhẹ nhàng nép vào bên cạnh ông: “Nhưng Lục Khiêm, hiện tại em không còn trẻ nữa.”
“Trong lòng anh, em vẫn là cô gái nhỏ!”
Cổ họng Minh Châu nghẹn ngào.
Qua một lúc, cô vẫn không nhìn được nói: “Anh ngốc à! Em hoàn toàn có thể tìm bố em anh em đến bên đó, thân thể anh như vậy cũng không chịu giữ! Anh xảy ra chuyện gì, anh bảo Thước Thước với Tiểu Lục U phải làm sao?”
Minh Châu cứ nói, lại rơi lệ.
Lục Khiêm nắm chặt tay cô.
Ông im lặng một lúc lâu mới nói: “Minh Châu, anh là bố của Thước Thước! Tối qua mưa to như vậy, anh không thể đi còn ai đi được chứ? Bố em lớn tuổi, anh trai em còn chăm cho bốn đứa nhỏ!”
Minh Châu ngây người.
Lục Khiêm nghiêng đầu, mở mắt nhìn cô.
Ông nói: “Thước Thước là con trai anh, thằng bé là trách nhiệm của anh.”
Minh Châu không nói gì thêm.
Cô chỉ nắm chặt tay Lục Khiêm, bảo ông nhắm mắt nghỉ ngơi…
Cửa phòng bệnh hé ra một khe nhỏ.
Một cậu bé đứng ngoài cửa, âm thầm đứng ở đó một lúc lâu, trên tran cậu bé còn dán miệng hạ sốt.
Là Tiểu Lục Thước.
Cậu bé không yên tâm, cậu sợ ông cậu chết, cậu xin dì bảo mẫu đưa mình đến.
Sau đó cậu bé nghe thấy ông cậu nói: Thước Thước là con trai anh, là trách nhiệm của anh.
Tiểu Lục Thước khẽ cắn môi.