Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm không dám ngủ, cứ cách nửa tiếng lại lau một lượt cho Thước Thước… Thật ra lúc này ông cũng rất mệt mỏi, thân thể rất khó chịu, nhưng ông lại không cảm giác gì.

Bảo mẫu ở bên cạnh khuyên nhủ: Ông Lục, để tôi làm cho, ông nghỉ ngơi đi!”

Lục Khiêm lại không chịu.

Ông kiên trì tự tay chăm sóc con trai.

Cuối cùng cậu bé đã hoàn toàn hạ sốt.

Lục Khiêm mệt mỏi, ngay cả sức lực tắm rửa cũng không có, bèn nằm bên giường nhắm mắt ngủ…

Trời hửng sáng.

Mưa bên ngoài đã ngừng, thành phố trải qua một đêm mưa lớn lại khoác lên mình bộ áo mới.

Trong phòng trẻ em nhỏ nhắn.

Một lớn một nhỏ thở nhẹ.

Tiểu Lục Thước tỉnh dậy, cậu bé nghiêng đầu, thì thấy người đàn ông bên cạnh.

Lục Khiêm ngủ rồi.

Bọn họ dựa vào nhau rất gần, gần đến mức Tiểu Lục Thước có thể nhìn thấy râu mới mọc của bố, có chút xanh.

Ông không động đậy gì có vẽ rất mệt nhỉ.

Tối qua ông chăm sóc cho cậu cả đêm sao?

Tiểu Lục Thước mím môi, tuy cậu bé vẫn còn giận, nhưng tạm thời cậu tha thứ cho ông vậy.

Bàn tay nhỏ khẽ chạm vào tay Lục Khiêm.

Giây sau đó, Thước Thước chợt ngây người.

Sao tay bố lại nóng như vậy, cả mặt nữa, cũng đỏ lên rất lạ.

Cậu bò xuống giường mới đi gọi gì, nhưng cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Minh Châu đi vào, gương mặt sốt sắng: “Thước Thước sao rồi? Lục Khiêm vẫn còn ở đây không?”

Bảo mẫu mới nấu cháo xong, mỉm cười nói: “Đứa nhỏ đã hạ sốt rồi! Ông Lục ở bên cạnh cả đêm, tối qua mưa to như vậy, ông Lục vội đến, tôi thấy trên trán hình như có vết thương.”

Minh Châu nhanh chóng bước vào.

Tiểu Thước Thước chạy ra từ phòng trẻ em, gương mặt nhỏ của cậu bé vẫn tái nhợt, nhưng đã khỏe hơn nhiều rồi.

Minh Châu ôm lấy cậu bé.

Tiểu Lục Thước run giọng nói: “Bố bị sốt rồi! Rất nóng!”

Minh Châu ngây người.

Cô vội vàng đi vào phòng trẻ em, thấy Lục Khiêm nằm bên giường, trên người chỉ mặc quần áo tắm.

Cô nắm chặt tay, lại buông ra, khẽ chạm vào anh.

Rất nóng!

Bảo mẫu cũng ngây người, bà ấy vội nói: “Chắc không phải là nhiễm mưa cảm lạnh từ tối qua đấy chứ! Như vậy không được, thân thể ông Lục không tốt, nhỡ đâu…”

Gương mặt nhỏ của Tiểu Lục Thước tái nhợt.

Cậu bé ôm chân Minh Châu.

Minh Châu khẽ xoa đầu cậu bé, lập tức gọi cho 120: “Ở đây là chung cư XX, có bệnh nhân cần đưa đến bệnh viện.”

Cúp điện thoại, cô lại gọi cho thư ký Liễu, bảo bác sĩ chữa trị cho ông Lục lập tức đến bệnh viện.

Làm xong chuyện nên làm, cô lại cảm thấy tay chân run rẩy.

Thậm chí là không đứng vững.

Cô dựa vào giường chậm rãi ngồi xuống, tay đặt lên trán Lục Khiêm.

Tiểu Lục Thước lấy khăn lông từ phòng tắm đi ra, cậu bé cũng không nói, chỉ cố gắng lau người cho Lục Khiêm.

Động tác ấy gần như là cố chấp, khiến người ta đau lòng.

Cô gọi một tiếng Thước Thước.

Cậu nhóc rơi nước mắt, nhưng cậu cũng không khóc thành tiếng, cậu bé nhìn Lục Khiêm khẽ hỏi: “Ông cậu sẽ không chết chứ?”

“Không đâu!” Minh Châu nghẹn ngào.

Xe cứu thương đến rất nhanh.

Minh Châu không cho Thước Thước đi theo, bảo bảo mẫu ở lại chăm sóc cho bọn trẻ.

Đến bệnh viện, thư ký Liễu đã đợi ở đó, bác sĩ cũng đã đến.

Sắc mặt Lục Khiêm tái nhợt, nằm trên giường cấp cứu.

Người đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Bác sĩ chữa trị của ông nghe tim phổi, nhíu mày: “Thân thể như vậy, lẽ ra phải cẩn thận, người là cứu được một lần từ quỷ môn quan ra đấy.”

Thư ký Liễu gấp gáp chà tay.

Lúc Lục Khiêm làm kiểm tra, thư ký Liễu hỏi tình hình, Minh Châu ngồi trên ghế dài đờ đẫn nhìn đèn chân không, khẽ nói: “Thước Thước bị bệnh, ông ấy đội mưa đi đến.”

Lúc nãy xuống lầu, cô mới phát hiện ra xe của Lục Khiêm.

Phía sau xe bị đập trúng một lỗ lớn.

Cô rất khó mà tưởng tượng nổi, anh làm sao đến chung cư nhà cô trong cơn mưa bão như vậy, trên đường đã xảy ra chuyện gì! Ông là người cẩn trọng như vậy, nhưng lại cố chấp đi qua.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK