Khói nhẹ uốn lượn, làm mờ khuôn mặt anh.
Khi điếu thuốc chỉ còn lại một nửa, đằng sau truyền đến tiếng bước chân dõng dạc, Trương Sùng Quang chậm rãi quay đầu lại.
Anh thấy Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư cách anh hai bước chân, cậu ấy bình tĩnh hỏi Trương Sùng Quang: “Giờ anh đã biết? Chị tôi vẫn luôn phải đi khám, vốn dĩ bệnh của chị ấy đã sớm khỏi, nhưng từ khi anh từ nước ngoài trở về, chị ấy lại bị bệnh, mỗi lúc một nặng hơn.”
“Trương Sùng Quang, anh không phải thuốc giải cho chị ấy, anh là nguyên nhân căn bệnh của chị ấy.”
“Tôi biết anh chắc chắc không cam lòng! Khó khăn lắm anh mới có được cơ hội như vậy, anh chỉ cảm thấy ba đứa con của chị tôi phải về với anh, nhưng anh lại không biết chị ấy ở lại với anh tức là chị ấy sẵn sàng tự hủy hoại bản thân. Chuyện của Tống Vận khi xưa, anh không chừa lối thoát cho chị ấy, chị ấy cũng chẳng hề để lại đường lui cho mình.”
“Trương Sùng Quang, tôi nghĩ đời này chị ấy không thể quên được.”
“Trương Sùng Quang, tôi hỏi anh, Hoắc Tây lúc này có còn là Hoắc Tây anh thích không?”
…
Hoắc Doãn Tư nói xong liền bình tĩnh rời đi.
Ánh nắng ngoài cửa sổ ánh chiếu sáng rực rỡ sàn hành lang, tiếng giày da Ý càng lúc càng xa…
Để lại một mình Trương Sùng Quang đứng đó.
Thật ra anh đã biết câu trả lời.
Nhưng, anh vẫn cố chấp muốn thử lại.
Tìm thấy Hoắc Tây, cô đang lặng lẽ ngồi trên ghế bệnh viện, như đang đợi anh. Cách bốn năm mét, anh nhìn cô, đôi mắt đen như mực.
Hoắc Tây nhẹ nhàng đứng dậy.
Cô không hỏi gì, rõ ràng cô đã biết trước, hồi lâu Trương Sùng Quang cũng không nói gì.
Đến bãi đỗ xe.
Lên xe, Hoắc Tây nghiêng đầu nhìn Trương Sùng Quang, nhẹ giọng nói: “Em không sao.”
Trương Sùng Quang cũng nhìn cô chăm chú, đôi mắt hơi ửng đỏ, một lúc sau anh mới khàn giọng nói: “Em nói không sao, có phải vì em phải rời khỏi? Rời khỏi thì bệnh của em tốt hơn sao?”
Cánh môi Hoắc Tây khẽ nhúc nhích.
Một tay Trương Sùng Quang cầm vô lăng, tay kia nhẹ ôm lấy vai cô, giọng nói khàn hơn trước, anh thấp giọng nói: “Dạo này em chỉ thương hại anh thôi phải không? Em chưa từng thay đổi ý định đúng không? Nhưng Hoắc Tây à, em có thể thương xót cho anh được không.”
Anh thả tay ra khỏi vô lăng, vòng tay ôm chặt cơ thể cô.
Cái ôm chặt đến nỗi Hoắc Tây thấy đau.
Giọng nói Trương Sùng Quang đầy đau đớn, anh dụi mặt vào cổ cô, nhắc lại lần nữa: “Coi như thương xót anh đi.”
Anh hèn mọn như vậy, Hoắc Tây lại cảm thấy bi thương.
Họ cùng nhau lớn lên, đến tuổi này lại đánh mất nhau.
Cô đưa tay che khuôn mặt tuấn tú của anh, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve sống mũi anh… Cô không nói có, cũng không nói không.
Nhưng trong mắt, kết thúc của họ đã được viết sẵn.
Những ngày sau khi tách ra, đôi khi Trương Sùng Quang tự hỏi, lúc ấy có phải Hoắc Tây thương hại anh hay vẫn còn giữ một chút tình cảm… Nhưng anh không thể nào biết được.
…
Ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Tây bị giữ chặt, Trương Sùng Quang đè thấp giọng nói.
Anh nói: “Cho con uống sữa bột, em uống thuốc trị liệu được không?”
Không vì anh mà cho chính cô.
Hoắc Tây nói được, ngay sau đó cô nhẹ nhàng rút ngón tay ra, ngồi nghiêm chỉnh bình tĩnh nói: “Lái xe đi!”
Trong lòng Trương Sùng Quang dâng lên cảm giác bất lực.
Anh trở nên nhạy cảm, sợ cô rời đi, nhưng trong thâm tâm anh biết anh không thể giữ cô.
Anh trở nên lo được lo mất.
Về đến nhà, Miên Miên cùng Duệ Duệ không ở nhà, hỏi người giúp việc thì biết đã đưa chúng sang nhà họ Hoắc, Hoắc Tây chậm rãi cởi áo gió bên ngoài, từ từ lên lầu.
Tiểu Hoắc Tinh đang ngủ say trong phòng ngủ chính.
Người giúp việc đang chăm sóc, thấy Hoắc Tây bước vào liền vội vàng đứng dậy: “Bà chủ.”
Hoắc Tây không sửa lại nữa, cô nhẹ nhàng bước đến bên nôi, nhìn chăm chú vào đứa bé trắng trẻo hồng hào kia, trông thật khỏe mạnh, tuy mới một tháng tuổi nhưng vẫn có thể thấy bóng dáng của cô và Trương Sùng Quang từ giữa hai lông mày.
Hoắc Tây không khỏi khẽ khàng miêu tả.
Trương Sùng Quang vừa bước vào thì nghe thấy Hoắc Tây nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn có con sao?”
Anh đứng lại.
Sau một lúc lâu, ngón tay anh mới có cảm giác, từ từ cuộn lên lại thả lỏng… Anh nghiêng đầu nói với người giúp việc: “Cô ra ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với bà chủ.”
Người giúp việc vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi cô ấy rời đi, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.
Anh đi về phía Hoắc Tây, ôm cô từ phía sau, tựa mặt lên bờ vai gầy gò của cô, cùng nhìn đứa bé trong nôi, lát sau anh dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Hoắc Tây cũng nhẹ nhàng ôm lấy mình, cô ngây người trong vòng tay hồi lâu mới nói: “Em chỉ thấy, bên cạnh anh nên có một đứa bé, nhưng nếu anh không muốn, còn chuẩn bị tái hôn thì em sẽ dẫn đứa bé đi.”
“Anh không muốn tái hôn.”
“Anh muốn con, nhưng anh lại muốn ở bên em hơn. Hoắc Tây, chúng ta thử lại lần nữa nhé?”
“Thử lại một lần cuối cùng.”
…
Nói xong, anh hôn lên tóc cô rồi mò xuống nắm lấy bàn tay cô.
Hoắc Tây không đẩy anh ra.