Ôn Noãn đỏ mặt.
"Tôi không thích anh đâu!" Cô gượng gạo nhỏ giọng phản bác, sau đó chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn.
Tuy nhiên, Hoắc Minh lại tháo cà vạt, xắn tay áo.
"Đừng dọn đẹp, tôi sẽ ăn cái này."
Đêm nay anh đặc biệt dễ chịu nên Ôn Mạn chủ động chiên cho anh một ít cánh gà và đồ ăn nhẹ, đồng thời khui
một chai rượu vang đỏ.
Hoắc Minh hiếm khi ăn những món này, nhưng lại cảm thấy hương vị không tồi.
Anh uống một ngụm rượu vang đỏ, đầu lưỡi được kích thích vị giác, cảm nhận hương thơm nhẹ dịu của rượu vang đỏ.
Trong vấn đề tình cảm nam nữ, Ôn Noãn khá chủ động.
Cô ôm anh từ phía sau, đặt môi lên môi anh, hôn triền miên một hồi lâu. Hoắc Minh không nhịn được nữa, anh kéo cô lên đùi, nửa ly rượu đỏ đổ trên sàn nhà…
Nhưng không ai quan tâm!
Ôn Noãn không hề biết mình có một mặt như vậy, dám cả gan thân thiết với một người đàn ông trong phòng ăn, khi Hoắc Minh dùng đôi mắt đỏ rực xác nhận với cô, cô có chút do dự.
Hoắc Minh nhẹ nhàng an ủi cô: "Trong nhà không có người khác, thỉnh Tàm' trong phòng khách một lần cũng là bình thường."
Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập nhanh.
Cô cảm thấy chính mình đã sa đọa…
Hoắc Minh nhẹ nhàng gọi tên cô: "Ôn Noãn, được không?"
Ôn Noãn tựa mình vào vai anh, vòng tay ôm lấy eo anh…
Sau đó, cô cảm thấy bản thân thật phóng túng, đặc biệt là lúc sáng sớm tỉnh dậy, cơ thể đau nhức.
Trên đầu giường, có một cành hoa hồng trắng.
Cô biết đó là Hoắc Minh sáng sớm ra ngoài chạy bộ hái, vẫn còn đọng sương sớm.
Ôn Noãn rất thích.
Cô chỉ yêu hai lần, lúc bên cạnh Cố Trường Khanh giống như một đoạn dây dưa nhạt nhòa, nhiều nhất chỉ là một cái hôn nhẹ. Sau khi ở bên Hoắc Minh, cô mới thực sự trải nghiệm được cảm giác mãnh liệt.
Ôn Noãn vuốt nhẹ chiếc gối trắng tinh, trong lòng nghĩ, người như Hoắc Minh thì có người phụ nữ nào mà không chìm đắm đây? Lúc này, cô hiểu rất rõ điều này không tốt, nhưng cô vẫn không muốn thay đổi…
Ôn Noãn nằm thêm một lúc, sau đó đứng dậy để dọn đẹp nhà.
Nhà ăn bên ngoài đã được dọn sạch sẽ, chỉ có quần áo nam và nữ vẫn bị vương vãi trên ghế sofa trong phòng khách, Ôn Noãn đoán là Hoắc Minh cố ý.
Cô dọn dẹp xong.
Vào buổi trưa, cô gửi tin nhăn cho Hoắc Minh, nhắc anh tối nay đừng quên buổi biểu diễn âm nhạc của Kiều Cảnh Niên.
Khoảng nửa tiếng sau, Hoắc Minh gọi điện thoại trả lời.
Anh nói xin lỗi Ôn Noãn, bảo tối nay anh có một vụ án phải thảo luận với đương sự nên có lẽ sẽ không đi cùng cô được.
Ôn Noãn cảm thấy có chút thất vọng.
Hoắc Minh nhẹ nhàng an ủi cô: "Quan hệ giữa em với Bạch Vi không phải tốt lắm sao, em mời cô ấy đi nhé."
Bạch Vi?
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài, mấy ngày nay Bạch Vi đã đến Hồng Kông du lịch, vốn dĩ không ở trong nước.
Sau khi cúp máy suy nghĩ một lúc, cô quyết định mời Khương Sinh đi nghe. Khương Sinh có tài năng âm nhạc và là học sinh duy nhất của cô, mời cô ấy đi nghe buổi biểu diễn âm nhạc của Kiều Cảnh Niên thì cũng không lãng phí vé VỊP này.
Ôn Noãn gọi điện thoại cho Khương Sinh.
Dù Khương Sinh còn nhỏ tuổi nhưng rất ngưỡng mộ Kiều Cảnh Niên, cô ấy vui mừng nhảy cẵng lên.
"Cảm ơn cô giáo Ôn.” Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắc Khương Sinh mặc váy.
Khương Sinh dù nhỏ tuổi nhưng rất khôn ngoan: "Em biết ạ, đây là lễ nghi!"
Ôn Noãn khẽ cười, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cô chọn một chiếc váy hoa, thắt lưng mỏng màu nâu quanh eo, rất hợp với màu tóc của cô, tạo nên một vẻ đẹp tinh tế và lãng mạn.
Cô bắt taxi đến đón Khương Sinh.
Đúng lúc, luật sư Khương Minh cũng ở nhà, thấy Ôn
Noãn, nhiệt tình chào hỏi: "Ôn Noãn đến rồi, con bé Khương Sinh chờ cô lâu rồi, trông dáng vẻ vui không tả được."
Ôn Noãn mỉm cười: "Sau khi xem buổi biểu diễn, tôi sẽ đưa cô ấy về."
Khương Minh tự tay pha cho cô một ly cà phê, cười: "Có cô ở đây, tôi không lo gì! Đợi lát nữa tài xế đưa các cô đến đó."