Đến khi cô hoàn hồn trở lại, cô “ừ” một tiếng.
Hai người lần lượt lên lầu hai, vào phòng ngủ của cô, cô nhóc còn đang ngủ.
Trắng nõn mềm thơm.
Một cô bé vô cùng đáng yêu.
Dáng vẻ xinh đẹp, rất giống… bố cô bé.
Cậu chủ nhà họ Tư không khỏi xoa mái tóc màu trà xoăn xoăn mềm mại kia, nhẹ giọng hỏi: "Vốn dĩ tối hôm qua, anh có chuyện muốn nói với em."
Anh ta lấy trong túi ra một chiếc nhẫn đính hôn.
Tối hôm qua anh ta vốn định cầu hôn với cô, nhưng cô đã rời đi trước.
Minh Châu ngạc nhiên ngước mắt.
Sau đó cô liền nhận ra điều gì đó, không nói gì mà chỉ nhìn anh ta.
Cậu chủ nhà họ Tư dịu dàng bảo: "Chúng ta tìm thời gian nói chuyện đi!"
Minh Châu nghịch nghịch tay Tiểu Lục U.
Cô gọi bảo mẫu tới chăm cô bé, sau đó nói với cậu Tư: "Để em dẫn anh ra ngoài!"
Ý của cô là, hai người nói rõ ràng ngay bây giờ.
Vì thế, hai người yên lặng xuống lầu, ra khỏi phòng khách liền thấy Tiểu Lục Thước, cậu bé đang đeo cặp sách định đến trường, tài xế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.
Tiểu Lục Thước thấy cậu chủ nhà họ Tư, gật nhẹ đầu.
Cậu Tư: giống bố như đúc!
Tiểu Lục Thước lên xe đến trường, Minh Châu và cậu Tư đến bãi đỗ xe, ánh nắng sớm mai chiếu lên người bọn họ.
Cả hai đều đang ở độ tuổi rất đẹp, trông rất trưởng thành xán lạn.
Cậu chủ nhà họ Tư vẫn chưa lấy nhận kim cương ra lại, mà chỉ nói: "Minh Châu, có lẽ chúng ta không hợp nhau rồi."
Minh Châu không phải còn nhỏ, không hiểu sự đời.
Cô đoán ra được nỗi băn khoăn của anh ta.
Cô nghĩ, người khiến anh ta đưa ra quyết định như vậy, hẳn là Lục Khiêm.
Đối với chuyện này, cô không có cách nào đưa ra một lời hứa hẹn chắc chắn, bởi vì điều đó sẽ không công bằng với hai con cô.
Cô không thể vì theo đuổi hạnh phúc của bản thân mà không cho hai đứa nhỏ gặp Lục Khiêm.
Minh Châu cũng không oán hận gì, cô đá nhẹ hòn sỏi dưới chân, nhẹ nhàng gật đầu: "Được! Vậy sau này em sẽ báo với bố mẹ một tiếng!"
Cậu chủ nhà họ Tư nhìn cô.
Người đưa ra quyết định này trước là anh ta.
Nhưng khi Minh Châu đồng ý ngay, anh ta lại thất vọng.
Có lẽ anh ta vẫn còn một chút không cam lòng!
Nhưng cậu Tư biết, anh ta sẽ không bao giờ vượt qua được cái bóng của Lục Khiêm, cho nên anh ta đưa ra quyết định này, dù sao thì đau ngắn còn hơn là đau dài.
Anh ta lên xe.
Minh Châu hơi bước lùi lại, nhìn xe anh ta chậm rãi ra khỏi biệt thự.
Một chiếc Maybach màu đen chợt dừng lại.
Hoắc Minh mở cửa xuống xe, tiện tay châm điếu thuốc.
Anh dựa vào cửa xe, cằm hướng về phía cửa lớn.
"Chia tay rồi?"
Minh Châu bất ngờ đáp: "Anh, sao anh biết?"
Hoắc Minh thờ ơ cười, rít một tiếng rồi nhả ra một vòng khói, cười cười: "Đúng lúc đi ngang qua xe con trai nhà họ Tư, thấy cậu ta vừa lái xe vừa lau nước mắt!"
Minh Châu: …
Hoắc Minh vẫy tay, bảo cô lại đấy.
Dưới ánh mặt trời, anh mặc một chiếc áo len màu be, trông vừa ôn hòa vừa anh tuấn.
Minh Châu bước đến.
Hoắc Minh nắm nhẹ bả vai cô, dịu giọng lại nói: "Không phải em còn thích Lục Khiêm đấy chứ?"
Khóe mắt Minh Châu ửng đỏ.
Hoắc Minh nhẹ tay gõ đầu cô.
"Chị dâu bảo anh đến đây! Cô ấy lo cho em."
Mắt Minh Châu càng lúc càng đỏ hơn.
Hoắc Minh liếc cô: "Đúng là không có tiền đồ! Chẳng giống em gái anh gì cả!"
Minh Châu cả gan phản bác: "Anh còn nói nữa, anh cũng khác chỗ nào đâu!"
Hoắc Minh cười lạnh.
Minh Châu sợ rụt lại, lát sau cô tựa đầu vào vai anh trai, thì thầm nói: "Anh! Em không thể lừa bản thân mình được! Em không thể thoát ra được, không thể buông bỏ quá khứ của em và ông ấy!"
Hoắc Minh vò vò tóc cô, không nói gì.
Mấy hôm nay, anh thờ ơ lạnh nhạt, bởi anh thấy Minh Châu và cậu chủ nhà họ Tư kia không xứng đôi.
Nếu sau này phải tra tấn lẫn nhau, yêu mà không được.
Chi bằng kết thúc dứt khoát từ bây giờ vẫn hơn.
Cậu Tư kia cũng xem như có lý trí, nhưng bất cứ thứ gì như lý trí còn tồn tại đều chứng tỏ anh ta yêu chưa đủ.
Minh Châu và cậu Tư chia tay chắc chắn không chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Bọn họ đã ở bên nhau được một thời gian. Bây giờ chia tay, hai nhà nhất định phải đưa ra một lời giải thích, tin tức này truyền đi trong xã hội thượng lưu rất nhanh, tới giữa trưa Lục Khiêm đã biết tin.
Việc này nằm ngoài sự mong đợi của ông.
Minh Châu và cậu chủ nhà họ Tư chia tay quá nhanh.
Thư ký Liễu khép cửa lại, nhỏ giọng nói: "Là cậu Tư nói chia tay!"
Lục Khiêm nghĩ đến việc sáng nay khi ông ra ngoài đã gặp anh ta.
Ông đã quen đối nhân xử thế, đoán được nguyên nhân của chuyện này, mong muốn bỗng thành hiện thực, nhưng ông lại không mấy vui vẻ.
Chuyện tình cảm của Minh Châu thất bại là vì ông.
Nếu không phải cô từng có một cuộc hôn nhân thất bại với ông, nếu không phải cô đã sinh hạ hai người con cho ông, làm sao có thể bị người khác từ chối?
Lục Khiêm rất muốn châm một điếu thuốc để thư giãn một chút.
Nhưng ông nhìn xung quanh lại không thấy một điếu thuốc nào, cuối cùng chỉ có thể khẽ nhắm mắt lại mà nói: "Xin lỗi em nhiều lắm!"
Thư ký Liễu rót cho ông một chén trà nhân sâm.
Anh ta an ủi Lục Khiêm, nhẹ giọng nói: "Ngài bồi thường gấp đôi là được! Chi bằng đêm nay đón bọn nhỏ về, để Minh Châu nghỉ ngơi một chút, một mình nuôi hai con vất vả lắm."
Lục Khiêm biết Tiểu Lục U không thể rời xa Minh Châu.
Ông bèn nghĩ đến việc đón Tiểu Thước Thước, nhưng ông không biết Thước Thước có đồng ý hay không.
Chạng vạng, Lục Khiêm tan làm đúng giờ.
Ông đến nhà chính nhà họ Hoắc.
Người trong phòng khách không nhiều lắm, chỉ có một người giúp việc đang làm bài tập cùng Tiểu Thước Thước, trên lầu truyền đến tiếng khóc oa oa của trẻ em, hẳn là Tiểu Lục U.
Lục Khiêm nhìn lên lầu.
Sau đó ông ngồi xuống bên Tiểu Thước Thước, vươn tay xoa xoa đầu con trai.
"Câu thứ ba làm sai rồi!"