Ủ rũ cụp đuôi.
Tiểu Hoắc Tây che cái miệng nhỏ lại, thốt lên kinh ngạc: “Bố thật là ghê gớm!”
Hoắc Minh bỗng nhiên quay đầu lại, anh không nhìn Tiểu Hoắc Tây, ngược lại còn nhìn Ôn Noãn.
Cười như không cười.
Mặt Ôn Noãn hơi nóng lên, cô nói với Tiểu Hoắc Tây: “Bớt nói đi!”
Tiểu Hoắc Tây không thèm nghe!
Cô bé chỉ nói thật thôi nhé.
Anh em nhà họ Hoắc đi tới phòng sách ở lầu hai, Hoắc Minh bảo người ngồi vào trên sô pha, còn anh thì đi rót nước.
Chuyện giữa Minh Châu và Lục Khiêm, từ trước đến nay anh biết hết.
Chuyện đêm nay, anh cũng đã nghe Ôn Noãn nói.
Anh thật sự vừa bực mình lại vừa thấy buồn cười.
Anh rót nước rồi đặt ở trước mặt Minh Châu, bản thân lại ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ tùy ý hỏi: “Ghen nên bực hả?”
Minh Châu không chịu thừa nhận: “Em không ghen!”
Hoắc Minh duỗi tay xoa đầu cô, giọng nói rất dịu dàng: “Nếu không đúng sự thật thì sao cả cái mũi lần đôi mắt đều đỏ hồng vậy, anh không nhớ nhà của chúng ta có thỏ con!”
Anh càng như vậy, đôi mắt của Minh Châu càng đỏ hơn.
Dù sao bọn họ cũng là anh em ruột thịt, có rất nhiều lời là có thể nói ra.
Minh Châu thấp giọng mở miệng: “Em không ghen! Em chỉ nhớ tới những chuyện trước kia.”
Cô chỉ là…
Thời gian này Lục Khiêm theo đuổi cô khiến cô quên mất ông đã từng rất phong lưu.
Cô đã đánh giá bản thân mình quá cao!
Cô cũng biết cô không hề có lý do gì để phải tức giận cả. Cô và Lục Khiêm đã tách ra, Lục Khiêm quen ai cũng là tự do của ông, không cần báo cáo hay giải thích gì với cô.
Nhưng cô vẫn thấy khổ sở.
Minh Châu nhẹ nhàng dựa vào sô pha, trong mắt cô chứ đầy hụt hẫng.
Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Em vẫn thích ông ấy!”
“Anh!…”
Hoắc Minh lại mỉm cười dịu dàng: “Đừng vội vàng phủ nhận, Minh Châu! Thật ra anh và chị dâu của em cũng không tìm được lý do để hai người có thể gương vỡ lại lành, cho nên nhiều ngày qua, bọn anh chưa từng nói một lời hay nào thay Lục Khiêm! Thế nhưng mà Minh Châu, nếu nhất định phải tìm một lý do, đó chính là em vẫn còn thích ông ấy!”
Thích, mới không cần lý do.
Thích, mới có thể mất đi lý trí.
Thích, mới có thể cân nhắc, rồi làm chuyện không có lời với mình.
Minh Châu hơi ngẩn ngơ.
Hoắc Minh vỗ nhẹ đầu cô như vỗ đầu mấy con thú cưng: “Có vấn đề gì cứ tìm anh chị khóc, em còn không bằng Tiểu Hoắc Tây nữa! Sùng Quang là đứa kiêu ngạo như vậy mà còn bị bị con bé bắt quay lại.”
Minh Châu bị nói cũng thấy ngượng ngùng.
Cả khuôn mặt cô ủ rũ.
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô, vô cùng dịu dàng mà nói: “Thích thì cứ làm! Không vì người khác, vì chính em thôi!”
“Anh!”
Minh Châu thất thần: “Em cho rằng anh là người đầu tiên không không muốn em ở bên ông ấy.”
Hoắc Minh cười: “Vậy thì thế nào! Em thích mà!”
Đúng lúc này, cửa phòng sách bị đẩy ra.
Ôn Noãn bưng mâm đựng trái cây tiến vào, đúng lúc thấy hai anh em thân mật, cô liếc mắt nhìn Hoắc Minh nhiều thêm một cái.
Hoắc Minh cười.
Ôn Noãn đặt đĩa trái cây xuống, cô cũng nhẹ nhàng sờ đầu Minh Châu: “Cậu tới rồi, muốn gặp em!”
Minh Châu chưa hề chuẩn bị.
Cho dù đã có Hoắc Minh khuyên nhưng cô vẫn chưa nghĩ xong.
Hoắc Minh kéo cô lên: “Đi gặp đi! Bằng không chuyện này cứ giữ mãi trong lòng em rồi biến thành tâm bệnh.”
Minh Châu xuống lầu.
Anh cũng không đi theo xuống, còn giữ Ôn Noãn ở lại phòng sách.
Người đàn ông khóa trái cửa.
Anh xoay người lại, cúi người, đôi tay đặt lên phía sau ghế sô pha sau lưng Ôn Noãn, gương mặt tiến sát lại gần cô, giọng nói cũng nóng bỏng: “Vừa rồi có phải em thấy ghen tị hay không!”
Ôn Noãn đang định nói thôi.
Cô đưa ngón tay vân vê cúc áo sơ mi của anh, cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, em ghen tị! Anh dỗ em như thế nào đây?”
Hoắc Minh cười nhẹ thành tiếng.
Nếu không phải đang có khách trong nhà, bọn nhỏ cũng chưa ngủ.
Anh nhất định sẽ làm cô khác.
Hoắc Minh ngại có người khác, chỉ hôn sâu hôn cạn một hồi lâu, cuối cùng mới hắng giọng nói: “Ôn Noãn, đêm nay em đừng hòng ngủ!”