Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, điện thoại của Hoắc Doãn Tư đổ chuông, là điện thoại của thư ký Nghiêm, công ty có vài chuyện gấp.

Hoắc Doãn Tư nghe xong thì tắt máy, nói với An Nhiên: “Anh phải đi công ty một chuyến. Em không tiện dẫn Lâm Hi theo, để anh dẫn thằng bé theo đi.”

Tiểu Lâm Hi phồng má: “Con muốn đi theo mẹ.”

Hoắc Doãn Tư cười, vò vò đầu nhỏ của con trai, ngước mắt nói với An Nhiên: “Thằng bé thích em hơn.”

Tiểu Lâm Hi nghe vậy thì hào phóng mà đưa súng bắn nước của mình cho bố.

An Nhiên cũng vò vò đầu cậu bé.

Trước khi đi, Hoắc Doãn Tư gọi An Nhiên ra cửa… Lúc này không có con trai bên cạnh, anh có thể nói vài câu thân thiết. Anh nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói: “Anh bận xong sẽ đi tìm em.”

An Nhiên cũng không phản đối.

Hoắc Doãn Tư cảm thấy cô rất ngoan, vén sợi tóc ra sau tai cô, thấy cô không né tránh thì cúi người hôn lên má cô một cái, trầm giọng nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

An Nhiên quay người vào trong. Tiểu Lâm Hi đã ăn sáng xong, đang cầm khăn giấy gấp máy bay…

Sau khi xử lý công việc xong, Hoắc Doãn Tư định gọi điện thoại hỏi An Nhiên bận xong chưa, nếu xong rồi thì cùng nhau đi dọn đồ.

Anh vừa lấy điện thoại ra thì thấy Hoắc Minh gọi điện thoại tới.

“Doãn Tư, có chuyện gì vậy hả?”

“Sao An Nhiên lại đột nhiên đưa Lâm Hi đến đây vậy? Còn đưa đầy đủ giấy tờ như là sổ hộ khẩu, giấy khai sinh nữa… Vậy là vợ con không cần hai bố con con hả? Tiểu Lâm Hi đang gào khóc đòi mẹ kìa. Hoắc Doãn Tư, nếu con còn là đàn ông thì đi dẫn vợ con về đi, đừng bày ra cái vẻ thiếu gia suốt cả ngày nữa. Bố nói cho con biết, vô dụng thôi!”

Dứt lời, Hoắc Minh liền tắt máy.

Hoắc Doãn Tư ngây người nhìn điện thoại. An Nhiên đưa Lâm Hi đến chỗ bố mẹ anh?

Cô sợ nhà họ Tư đoạt Lâm Hi, nhưng lại không muốn ở bên cạnh anh?

Hoắc Doãn Tư rất không vui.

Anh nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn cho bố ruột mình: bố dỗ Lâm Hi trước, hai tiếng nữa con sẽ đi đón thằng bé.

Sau đó, anh cất điện thoại vào túi áo, cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Lúc này, thư ký Nghiêm đi tới, mặt mày phơi phới: “Tổng giám đốc Hoắc, đã chọn xong bánh kem rồi, anh định khi nào đưa đi?” Nói xong, cô còn đưa máy tính bảng cho anh xem mẫu bánh kem.

Phụ nữ lúc nào cũng hiểu phụ nữ, vậy nên bánh kem nhìn rất xinh đẹp lãng mạn.

Anh vốn định chúc mừng, tạo niềm vui bất ngờ cho An Nhiên.

Nhưng bây giờ xem ra là không cần nữa rồi.

Hoắc Doãn Tư nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Ra ngoài đi!”

Ơ…

Giây phút thư ký Nghiêm ngây người, cấp trên trực tiếp của cô đã đi ra ngoài.

Hoắc Doãn Tư tự mình lái xe đi chung cư của An Nhiên. Đúng như suy đoán của anh, cô đang ở trong nhà với đôi mắt đỏ hoe, thím Lâm đang ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi cô.

Hoắc Doãn Tư đột nhiên đi vào.

An Nhiên ngước mắt, vừa hoảng loạn lại vừa ngạc nhiên hỏi: “Sao anh có chìa khóa nhà vậy?”

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, nói rất chậm: “Lâm Hi nói thím Lâm rất thích đặt chìa khóa dưới dưới thùng sữa giấy.”

Đây không phải là trọng điểm.

Anh đi lên túm cánh tay An Nhiên, nhẹ giọng nói với thím Lâm: “Tôi và An Nhiên có chuyện riêng cần giải quyết.”

Thím Lâm vội vàng đi ra ngoài.

“Thím đừng đi!”

Hoắc Doãn Tư túm cánh tay An Nhiên, kéo cô vào trong phòng ngủ, động tác có vài phần thô lỗ.

Thấy vậy, thím Lâm muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, bà dứt khoát khóa cửa, đi ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.

Rầm một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại.

Hoắc Doãn Tư thật sự rất tức giận. Anh ném An Nhiên lên chiếc giường mềm mại. Lúc cô giãy giụa muốn chạy, anh quỳ một gối bên cạnh cô, dùng một tay giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô, còn một tay khác thì cởi áo khoác ngoài của cô.

Áo sơ mi lụa mỏng, dáng người thướt tha quyến rũ, có loại hấp dẫn khó tả theo lồng ngực phập phồng.

“Hoắc Doãn Tư, anh làm gì vậy?”

Hoắc Doãn Tư thật sự tức giận, vừa đè chặt cô, vừa bóp cằm cô, bày cô thành dáng vẻ mời gọi, hừ lạnh bên tai cô: “Em nói xem anh muốn làm gì?”

Anh đúng là rất xấu tính. An Nhiên đành phải cắn chặt môi, để tránh thốt ra tiếng rên rỉ.

Cô giãy giụa một lát, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô bối rối quay mặt đi, thở hổn hển: “Anh là đàn ông đấy hả? Có đàn ông nào ức hiếp phụ nữ như anh không? Đè người ta lên giường, muốn làm sao thì làm. Anh có nghĩ tới chuyện thím Lâm còn ở bên ngoài, sau này em còn mặt mũi gì nữa không?”

“Thím Lâm đi ra ngoài lâu rồi.” Hoắc Doãn Tư vẫn không thay đổi ý định.

An Nhiên dùng chân đá đá anh, lại bị anh túm lại…

Hoắc Doãn Tư ánh mắt sâu thẳm, kề khuôn mặt ra sau tai cô, lẩm bẩm: “Anh thật sự rất tức giận! An Nhiên, anh là người không nói lý sao hả? Em không muốn sống với anh, nên đưa thằng bé đến nhà họ Hoắc? Em không cần con sao? Lâm Hi sẽ nghĩ như thế nào hả?”

An Nhiên không lên tiếng.

Cô như là cạn kiệt sức lực, lẳng lặng nằm yên.

Trên mặt cô không một chút cảm xúc, chỉ có nước mắt nhấp nháy nơi khóe mắt để lộ bất đắc dĩ và chua xót trong cô…

Cô có thể làm gì bây giờ? Cô không thể cứ vậy mà dọn đến sống chung với Hoắc Doãn Tư.

Cô còn chưa hiểu rõ những gì đang xảy ra giữa hai người họ.

Đưa Lâm Hi cho nhà họ Hoắc là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra được.

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống.

Giằng co được một lúc, nước mắt nơi khóe mắt cô cuối cùng cũng chảy xuống.

Hoắc Doãn Tư không hề mềm lòng, nói với giọng điệu kiên quyết: “Bây giờ biết khóc hả? Lúc em đưa Lâm Hi đi, sao em không nghĩ tới chuyện thằng bé sẽ sợ hãi, sẽ khóc?”

An Nhiên mấp máy môi: “Con còn có anh.”

Hoắc Doãn Tư tức giận đến mức bật cười. Đại khái là vì quá tức giận, anh cắn mạnh một cái bên gáy mềm mịn của cô.

Rất đau…

An Nhiên đau đến nức nở: “Hoắc Doãn Tư, đau…”

Khi phụ nữ khóc, hoặc là khiến cho đàn ông đau lòng, hoặc là khiến cho đàn ông muốn chinh phục.

Hiển nhiên Hoắc Doãn Tư là loại người thứ hai.

Nhưng anh vẫn còn lý trí, tuy rằng anh muốn, nhưng anh biết bây giờ không phải lúc để muốn.

Anh quay người ngồi dậy, mặc kệ An Nhiên đang nằm trên giường.

Anh lấy một gói thuốc lá ra. Bởi vì sự dây dưa lúc nãy, gói thuốc lá đã nhăn nhúm lại. Anh cũng mặc kệ, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.

Anh cực kì ít hút thuốc trong nhà. Lần này là do anh tức điên rồi.

Hút được nửa điếu thuốc, Hoắc Doãn Tư xoay người.

An Nhiên vẫn nằm ngơ ngẩn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hoắc Doãn Tư cười nhạo: “Sao hả? Chờ anh làm hả? Bây giờ anh không có tinh lực, cũng không có tâm trạng!”

Anh tắt lửa điếu thuốc, nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói: “Chuyển qua biệt thự ở đi, bên đó phòng nhiều… Nếu cô An không muốn làm vợ chồng với tôi, thì chúng ta ngủ riêng. Có điều, nếu ngày nào đó cô An có nhu cầu về thân thể thì có thể tìm tôi để giải quyết.”

Anh nói chuyện rất khó nghe để chọc giận cô.

An Nhiên ngửa đầu nhìn anh

Hoắc Doãn Tư tức giận, cúi đầu cắn môi cô, cắn cho đến khi chảy máu, mới chạm môi cô, nói: “Thật sự muốn làm chết em, rồi lại sợ không có em.”

Anh nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

An Nhiên run run.

Hoắc Doãn Tư đứng dậy, giọng điệu hơi lạnh nhạt, khác với giọng điệu dữ dằn lúc nãy: “Dậy đi, anh dẫn em đi đón Lâm Hi, ngày mai đi đổi hộ khẩu cho con. An Nhiên, đây là nhượng bộ lớn nhất của anh.”

An Nhiên hơi nghẹn ngào: “Cảm ơn anh.”

Hoắc Doãn Tư khựng lại, lạnh nhạt nói: “Không cần cảm ơn, Lâm Hi cũng là con của anh.”

Anh ngồi trong phòng khách chờ cô, vừa hút thuốc vừa xem điện thoại.”

An Nhiên rửa mặt rồi thu dọn hành lý. Cô không có nhiều đồ, rất nhanh liền thu dọn xong.

Lúc cô xách túi ra ngoài, thím Lâm đang nói chuyện với Hoắc Doãn Tư.

Thím Lâm không đồng ý đi biệt thự.

Bà yêu thương Lâm Hi, cũng quan tâm An Nhiên. Chỉ là An Nhiên và Lâm Hi đều có cuộc sống mới, bà lại có con trai con dâu, sao có thể đi cùng được?

An Nhiên đưa chìa khóa cho bà, bảo bà gọi vợ chồng Lâm Bân đến ở.

Thím Lâm ngại lấy, còn An Nhiên thì rất kiên quyết.

Tới dưới lầu, thím Lâm dặn dò đủ điều, tóm lại là không yên tâm.

An Nhiên gật đầu, đôi mắt ửng đỏ ngồi vào xe.

Hoắc Doãn Tư lên xe, nghiêng đầu nhìn cô, lúc thắt đai an toàn, hờ hững nói: “Dễ khóc vậy hả, không giống cô An chút nào!”

Lúc nãy ở chung cư anh ức hiếp cô, cô không muốn nói chuyện với anh.

Vừa lúc Hoắc Doãn Tư cũng đang tức giận.

Hai người im lặng suốt một đường đi đến Hoắc trạch.

Hoắc Minh đã đợi lâu rồi. Tiểu Lâm Hi đã được dỗ nín khóc.

Hoắc Minh bảo tài xế đi chỗ Hoắc Tây mượn chú chó tên Tiểu Quang đến đây. Lâm Hi vừa thấy chú chó liền nín khóc, chơi rất vui vẻ. Lúc này, cậu bé đang ôm chú chó ở trong sân phơi nắng vuốt lông.

“Bố!”

“Mẹ!”

Cậu bé thấy bố mẹ xuống xe thì vui vẻ chạy tới. Chú chó kia dường như rất thích mùi sữa trên người cậu bé, cũng lon ton chạy theo sau.

Hoắc Doãn Tư khom lưng bế con trai lên, cung kính nói với Hoắc Minh: “Bố, con và An Nhiên đến đón Lâm Hi.”

“Hừ!”

Lần này, Hoắc Minh không có dễ dàng tha cho bọn họ, ngay cả An Nhiên cũng bị mắng.

“Có ai làm bố mẹ như hai đứa không hả? Ha ha, nuôi con như kiểu chơi đồ chơi vậy, anh đưa tôi tôi đưa anh… Hai đứa mau dẫn con về nuôi đi! Bố nói cho hai đứa biết, hai đứa không chỉ nuôi, còn phải nuôi cho ngoan cho giỏi. Bố sẽ tranh thủ thời gian đi xem, đừng có mơ lừa gạt bố!”

Lúc bố chỉ vào mặt mắng, An Nhiên không dám nói lời nào, còn Hoắc Doãn Tư thì không thèm quan tâm, vuốt ve con trai mình, nói: “Bố chỉ trông thằng bé một lát thôi mà nói nhiều thế!”

“Sao hả? Con trách ngược lại bố hả?”

“Con không dám, bố!”

Hoắc Doãn Tư hôn hôn con trai rồi giao con trai cho An Nhiên.

Sau đó, anh nói với Hoắc Minh: “Con có chuyện muốn bàn với bố.”

Ôn Noãn ra khỏi đại sảnh, mời An Nhiên đi uống trà chiều.

An Nhiên nhìn về phía Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư vỗ vai cô: “Mẹ anh chỉ cần dạy một vài điều, cũng đủ để em dùng cả đời.”

Ôn Noãn phát hiện môi An Nhiên bị rách, miệng vết thương không hề nhỏ, thầm trách con trai mình thô lỗ.

Chỉ là ngoài mặt bà lại khó nói thêm gì.

Bà hiền hòa nói: “Để Lâm Hi xuống đi, cho thằng bé đi chơi với Tiểu Quang.”

Tiểu Lâm Hi vô cùng vui vẻ: “Con cũng muốn nuôi chó! Nuôi cái loại có hoa thế này!”

Hoắc Doãn Tư gõ lên đầu cậu bé: “Cái này gọi là đốm.”

Tiểu Lâm Hi bĩu môi.

Trong thư phòng lầu hai, Hoắc Doãn Tư kể lại chuyện xảy ra vào tối qua.

Hoắc Minh nhíu mày: “Tư Văn Hùng thật sự chó cùng rứt giậu hả?”

Hoắc Doãn Tư lấy một hóa đơn bệnh viện từ trong túi đưa cho Hoắc Minh.

Hoắc Minh nhìn nhìn rồi chìm vào trong suy nghĩ. Một lúc lâu sau, ông nói: “Năm xưa nhà họ Tư nghèo túng, Tư Văn Hùng lựa chọn hi sinh Tư An Nhiên, đáng lẽ ông ta phải nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, số tiền khi ấy chính là số tiền không có con cháu.”

Đối tượng liên hôn của Tư An Nhiên là gia tộc có tiền sử bệnh tâm thần.

Kết quả là hai đứa nhỏ cũng không thoát được.

Hoắc Minh im lặng một lát rồi nói tiếp: “Thảo nào An Nhiên nhẫn tâm đưa Lâm Hi đến chỗ bố mẹ, chắc là vì hết cách rồi. Nếu Cố Vân Phàm còn ở thành phố Ba thì có lẽ sẽ bảo vệ được hai mẹ con An Nhiên, tiếc là không có Cố Vân Phàm ở đây.”

Hoắc Doãn Tư nhíu mày.

Hoắc Minh cười lạnh: “Sao hả? Con không phục hả?”

Ông tiếp tục nói: “Sao con bé không dứt khoát kết hôn với con để làm bà Hoắc hợp pháp? Chắc chắn là con có chỗ nào làm không ổn. Cắt đường tiền tài người ta, hủy hoại trong sạch người ta, ngay cả bố cũng không muốn nhắc đến mấy cái chuyện nhảm nhí kia của con.”

Hoắc Doãn Tư: …

Hoắc Minh bỏ hóa đơn vào trong máy nghiền giấy. Trong tiếng ồn ào của máy nghiền giấy, ông nói với giọng trầm thấp: “Doãn Tư, con chỉ cần lo chuyện hai mẹ con An Nhiên là được rồi. Còn về nhà họ Tư, cứ để bố lo.”

Hoắc Doãn Tư gật đầu.

Nói chuyện chính xong, Hoắc Minh lại bắt đầu nhọc lòng: “Đã nói với con rồi, bỏ cái dáng vẻ đại thiếu gia kia của con đi, ngay cả vợ mình cũng không dỗ được, bố sốt ruột thay cả con.”

Hoắc Doãn Tư đang cố căng mặt mũi, cười nói: “Ở chung trước đi.”

Anh đi xuống lầu tìm An Nhiên. An Nhiên đang ở trong hoa viên uống trà với Ôn Noãn, bên cạnh là sân chơi trẻ em, Lâm Hi đang chơi rất vui vẻ.

Hoắc Doãn Tư đi qua bế con trai, nói với Ôn Noãn: “Mẹ, con dẫn hai mẹ con An Nhiên về trước.”

Ôn Noãn có chút không nỡ: “Không ăn tối hả?”

Hoắc Doãn Tư lắc đầu: “Con phải về dọn nhà, xem cần mua thêm gì không. Đến thứ bảy con sẽ dẫn hai mẹ con về nhà ăn cơm.”

Ôn Noãn đành phải cho đi.

Lên xe, An Nhiên vẫn cứ im lặng, Hoắc Doãn Tư lái xe nhìn kính chiếu hậu: “Sao hả? Không muốn đi hả? Muốn để mẹ anh làm cứu binh cho em hả?”

An Nhiên đương nhiên là không thừa nhận rồi.

Hoắc Doãn Tư thay đổi đề tài: “Đại trạch đưa người qua, đều là người làm lâu năm trong nhà, em cứ yên tâm dùng.”

An Nhiên rất cảm ơn nhà họ Hoắc săn sóc. Cô nhỏ giọng nói cảm ơn.

Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ.

Cứ như vậy, bọn họ ở chung với mối quan hệ mờ ám.

Biệt thự có ba tầng, phía đông tầng hai có hai phòng ngủ lớn, An Nhiên và Lâm Hi ở một phòng, Hoắc Doãn Tư ở một phòng, cậu bạn nhỏ Lâm Hi có thể đến phòng bố ngủ bất cứ lúc nào.

Tới biệt thự, An Nhiên đi dọn dẹp đồ đạc.

Trẻ con lớn rất nhanh, không cần nhiều quần áo các mùa, chỉ mặc đổi qua đổi lại.

An Nhiên nhanh chóng sắp xếp đồ cho con xong.

Đến lúc xếp đồ mình, cô mở cửa tủ quần áo trong phòng mình ra, thấy đồ bên trong thì ngây ngẩn cả người.

Bên trong đều là đồ của Hoắc Doãn Tư. Hiển nhiên đây vốn là phòng ngủ của anh.

An Nhiên yên lặng đóng cửa tủ lại, mở ngăn tủ trống ra, xếp từng món quần áo của mình vào. Thật ra thì nơi này vốn dĩ có khá nhiều quần áo của cô, đều là do Hoắc Doãn Tư sai người chuẩn bị.

Dưới lầu truyền lên tiếng nói vui vẻ của Lâm Hi.

An Nhiên cảm thấy thả lỏng, không ngờ có người ôm lấy cô từ phía sau, mùi hương gỗ toát ra từ trên người người đàn ông.

Hoắc Doãn Tư kề môi lên cổ cô, nhỏ giọng hỏi: “Không kết hôn, em có cho ngủ chung không?”

“Cái gì?” An Nhiên cho rằng mình nghe lầm.

Không ngờ Hoắc Doãn Tư lặp lại lần nữa.

Cuối cùng, anh lẩm bẩm: “Cho ngủ thì anh đi mua bao, không cho ngủ thì anh không mua, đỡ lãng phí… An Nhiên, anh không tin em không có nhu cầu.”

“Không có!” An Nhiên mặt đỏ tim đập.

Hoắc Doãn Tư vốn định trêu ghẹo cô thôi. Cô nói không có, anh cũng nhanh chóng buông cô ra.

Chỉ là, chân An Nhiên lại mềm nhũn suýt ngã.

Hoắc Doãn Tư không định làm gì, thấy vậy thì có chút muốn. Nói đến cùng, anh vẫn muốn cô.

Dù có tạm thời tức giận, thì anh vẫn muốn cô.

Anh trở tay đóng cửa, sờ nhẹ lên eo cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK