Một tấm hình nhẹ nhàng nhét vào túi áo khoác của anh.
Ngón tay nhỏ nhắn của ôn Noãn rất quan tâm giúp anh sửa sang lại, cuối cùng cô còn vỗ nhè nhẹ.
Hoắc Minh nhìn vào ánh mắt cô, rút tấm hình kia ra.
Đó là thực tập sinh mới ở công ty, sở Liên!
Anh đi đến cuối giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt, khẽ mỉm cười: “Là vì chuyện này sao? Chỉ là một thực tập sinh thôi, cũng đáng để cô huy động nhân lực như vậy sao!”
“Chỉ là một thực tập sinh sao?”
Ôn Noãn đi từ từ đến chỗ anh, quay người nhỏ giọng lấm bấm: “Hoắc Minh, anh chạm phải điều cấm kỵ của em! Anh thật sự cho rằng em không tức giận sao?”
Hoắc Minh khẽ mỉm cười, sờ lên khuôn mặt non mịn của cô.
Ôn Noãn không thích anh thô lỗ như vậy, muốn tránh xa anh ra nhưng động tác của anh rất nhanh, lập tức ôm lấy eo nhỏ của cô, thô lỗ vuốt ve chơi đùa…
“Vậy à?”
“Vậy còn cô? Cô yêu tôi sao?”
“Lúc tôi với cô làm tình, cô ôm tôi gọi Minh… Rốt cuộc người cô gọi là Hoắc Minh tôi hay là cái người trong trí nhớ của cô? Hả?”
“Ôn Noãn, tôi cũng chỉ là người thay thế mà thôi!”
“Chúng ta không ai cao thượng hơn ai đâu.”
Trái tim ôn Noãn rất đau đớn!
Cô cụp mắt xuống, cười nhạo: “Hoắc Minh, anh nói nhiều như vậy, đơn giản là vì không muốn sa thải cô ta mà thòi! Em muốn hỏi anh, anh giữ lại một thực tập sinh hay là anh tiếc nuối tuổi trẻ?”
“Hoắc Minh, anh vừa ngủ với em, tận hưởng tất cả những lợi ích của hôn nhân, bên cạnh anh lại giữ một người như vậy… Anh ghê tởm ai chứ!”
Ôn Noãn nhặt tấm hình kia lên.
Cô xét nát nó thành từng mảnh trước mặt Hoắc Minh!
Hoắc Minh hơi ngửa người ra sau, ánh mắt anh trong trẻo, giống như chưa từng thấy ôn Noãn như lúc này!
Lúc sau, anh mới nhẹ nhàng mỉm cười: “Hóa ra là tôi đã cưới một con cọp cái!”
Nói xong anh đưa tay ra kéo một cái, ôn Noãn ngã lên trên người anh.
Cơ thế tiếp xúc, bầu không khí tinh tế…
Ôn Noãn nhẹ nhàng cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: “Em còn chưa được bốn mươi hai ngày, anh cầm thú như vậy sao?”
Dù Hoắc Minh có chút cố tình làm thế.
Nhưng khi nghe vậy, anh hơi ngáy người!
Khi bọn họ thật sự đối mặt với nhau, không có gì phải kiêng nể cả… Cũng không cần phải ngụy trang, anh nhẹ nhàng nhéo má cô: “Làm sao bây giờ, một ngày đụng phải bà Hoắc tôi đều như cầm thú vậy!”
Ôn Noãn đấy anh ra, đứng dậy vuốt vuốt quần áo trên người rồi mở cửa phòng ngủ chính…
Đêm đó, cô không trở lại phòng ngủ chính.
Hoắc Minh biết cô ngủ ở phòng dành cho khách, có lẽ cô đang ở trong phòng làm việc nhớ đến “Minh” kia!
Đúng vậy, hôn nhân của bọn họ có vấn đề!
Người cô yêu chính là chồng cô…
Còn anh, trong trí nhớ của anh không có cô, anh và cô ở chung được hơn nửa năm, thật ra anh đã từng cố gắng rất nhiều nhưng chưa bao giờ tìm được cảm giác giống như tình yêu.
Trên mặt đất toàn là giấy vụn…
Hoắc Minh suy nghĩ, nếu anh yêu cô thì tối nay anh sẽ làm theo lời cô yêu cầu.
Nhưng anh không yêu, bọn họ cũng chỉ là cặp vợ chồng cùng nhà khác ngỏ, bây giờ cũng không cần giả bộ nữa…
Hoắc Minh cảm thấy thoải mái!
Anh chỉ nghĩ rằng, hôn nhân vẫn nên đơn giản một chút, ví dụ như cùng nhau nuôi dạy con cái, ví dụ như cuối tuần hai người tắt đèn cùng nhau làm tình mấy lần…
Nói về chuyện tình cảm thật sự rất mệt mỏi!
Nhưng anh biết rõ, ôn Noãn không chỉ đơn giản nổi cáu với anh, cô thật sự rất nghiêm túc.
Khi anh đi xã giao về, phần lớn cô đều không ở nhà.
Giúp việc nói cô qua đêm lại nhà họ Hoắc đế tiện chăm sóc hai đứa trẻ!
Ngay cả khi ở nhà, cô cũng không chịu ngủ chung giường với anh…
Một tuần sau, công ty Anh Kiệt!
Trong phòng làm việc rộng lớn, Hoắc Minh lặng lẽ ngồi ở đó, ngón tay giữa thon dài nâng cằm lên…
Thư ký Trương nói chuyện công việc xong, cô ấy mỉm cười: “Ngày mai là thứ bảy, luật sư Hoắc, chúc anh cuối tuần vui vẻ!”
Hoắc Minh tỉnh táo lại, miễn cưỡng nở nụ cười.
Thư ký Trương đang định đưa ra một sổ đề nghị nhằm làm tăng tình cảm vợ chồng, cửa văn phòng nhẹ nhàng đấy ra, một bóng dáng mảnh khảnh từ bên ngoài bước vào, tuối cô ta còn trẻ, dáng vẻ cũng tinh khiết, chính là thực tập sinh sở Liên.
Hoắc Minh nhíu mày.
Thư ký Trương hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Sở Liên giơ hộp bánh nhỏ trong tay lên, hơi nhút nhát nói: “Luật sư Hoắc, hôm nay là sinh nhật của tôi! Đây là bánh ngọt tôi tự tay làm, muốn mời ngài ăn thử…”
Hoắc Minh liếc nhìn thư ký Trương.
Thư ký Trương nhận lấy đặt lên trên bàn làm việc: “Có lòng!”
Sở Liên cũng không rời đi, cắn môi, dáng vẻ đáng thương động lòng người: “Thật ra… Mấy đồng nghiệp có tố chức tiệc sinh nhật cho tôi, luật sư Hoắc, thư ký Trương, tôi muốn mời hai người đến tham gia!”
Trong lòng thư ký Trương thầm mắng: Em
gái trà xanh này!
Hoắc Minh trực tiếp từ chối: “Không cần! Đúng rồi, lần sau không được tự tiện vào phòng làm việc của tôi!”
Thật sự cô ta có một khuôn mặt giống Kiều An, hơn nữa cô ta còn đang câu dẫn anh!
Thế nhưng, Hoắc Minh lại không hề có dục vọng với Kiều An thì huống chi là cô gái nhỏ trước mặt này! Anh chỉ là… Kiều An đã chết, nhìn thấy một người như thế nên anh có hơi thương cảm! Anh chỉ hy vọng một cô gái như vậy sẽ đi đúng con đường.
Mặc dù ốn Noãn làm loạn với anh kịch liệt, anh vẫn không sa thải cô ta!
Hoăc Minh từ chối khiến sở Liên xấu hố vồ cùng.
Cò ta như sắp khóc: “Luật sư Hoắc, thật ra tôi không có ý gì khác!”
“Ra ngoài!”
Sở Liên che mặt rời đi, đóng cửa lại.
Hoắc Minh đóng tập tài liệu lại, anh nhẹ nói: “Không phải nói là cuối tuần sao, đặt cho tôi một bó hoa!”
Hoắc Minh muốn đi đón ôn Noãn.
Gần đây ôn Noãn bận rộn tập thế dục, tập Yoga.
Bạch Vi nghe nói hiệu quả rất tốt nên cũng chạy đến, tập chưa được nửa giờ đã mệt như chó, nhìn Ôn Noãn vần bình tĩnh, trong lòng cô ấy vừa hâm mộ vừa ghen tị: “ôn Noãn, cậu kiên trì tốt quá!”
Ôn Noãn lại làm một động tác khác.
Huấn luyện viên thế hình biết điều rời đi.
Ôn Noãn cầm lấy kem dưỡng da, nhẹ nhàng lau phần eo cô, tự giễu nói: “Phụ nữ đã sinh hai đứa con, nếu không cổ gắng rèn luyện thì làm sao có thể cạnh tranh được với cô gái nhỏ bé kia?”
Bạch Vi lại không đồng ý.
Vóc dáng này của ôn Noãn, ngực ra ngực, eo ra eo…
Cô gái nhỏ bình thường, sao có thế so sánh được!
Cô ấy chạm vào hai cái đã thấy rất đã, ngay lúc cô ấy đang làm liều thì trợ lý của ôn Noãn đi vào, nhẹ nói: “Tổng Giám đốc ôn, có một cô bé muốn gặp cô!”
Ôn Noãn lạnh nhạt hỏi: “Có nói thêm gì hay không?”
“Cô ấy nói cô ấy họ sở!”
Ôn Noãn cầm khăn mặt từ từ lau mồ hòi, sau đó nhẹ nói: “Đế cho cô ta vào đi!”
Trợ lý mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Vi mất tự nhiên nói: “Đó chính là người lần trước mà cậu nói với mình phải không? Không thể nào… Năm đó Kiều An đều làm đủ mọi cách, Hoắc Minh cũng không đế ý đến!”
ỏn Noãn mỉm cười: “Đây gọi là tình cảm của đàn ông!”
Bạch Vi trợn mắt.
Một lúc sau, trợ lý Từ dẫn một cô gái trẻ đi vào, cô gái này rất xinh đẹp nhưng cử chỉ có hơi ngượng ngùng, sau khi đi vào thì nhẹ giọng gọi: “Bà Hoắc!”
Ôn Noãn đang duỗi căng ởtrên xà ngang…
Cái eo nhỏ kia, đôi chân thẳng tắp khiến cho Sở Liên phải ghen tị.
Thậm chí cô ta còn tưởng tượng, buổi tối luật sư Hoắc nằm trên một cơ thể uyển chuyển như vậy, tha hồ tận hưởng!
Chỉ nghĩ đến đó, cô ta lại không chịu được, nhẹ nhàng cắn môi!
Ôn Noãn không trả lời cô ta.
Sau khi làm xong động tác duỗi căng, cô mới quay lại nhìn cô gái trước mặt!
ừm… Là một em gái trà xanh, quyến rũ động lòng người!
Nhưng người thật không đẹp và dịu dàng bằng ảnh chụp, rõ ràng còn có khí chất nhỏ nhen.
Ôn noãn nhớ rằng, lần đầu tiên Kiều An xuất hiện ở đây, cô ta xinh đẹp quyến rũ thế nào!
Nghĩ như vậy, trong lòng cô thoải mái hơn một chút.
Trợ lý ân cần đưa nước và khăn mặt cho cô: “Tống Giám đốc ôn, uống nước đi!”
Ôn Noãn dựa vào xà ngang, uống mấy ngụm nước, nhìn sở Liên cười nhẹ: “Tìm tôi có việc gì?”
Đôi môi đỏ mọng của sở Liên khẽ run lên…
Cô ta nhỏ giọng nói: “Bà Hoắc, tôi biết bà không thích tôi nhưng ngài thật sự không cần tuyệt tình như vậy! Bữa tiệc sinh nhật mà tôi đã mong chờ từ rất lâu, các đồng nghiệp đều không đến dự, tôi biết đó là tác phẩm của bà!”
Tiệc sinh nhật?
Các đồng nghiệp đều không đến?
Ôn Noãn đoán ra đó là tác phẩm của thư ký Trương, cô ấy chỉ cần thông báo chuyện này, ai dám qua lại với sở Liên?
Thư ký Trương: Rất đáng tin!
ôn Noãn lười biếng mỉm cười: “Vậy sao? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?”
Cô liếc nhìn trợ lý, trợ lý nhặn lấy chai nước trong tay cô, cô tiếp tục duỗi người… Thỉnh thoảng lại nhẹ giọng nói: “Cô sở cô tuối còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, cần gì phải dây dưa với một người đàn ông đã kết hôn! Được rồi, cô và mối tình đầu của Hoắc Minh rất giống nhau… Thỉnh thoảng khi nhìn mặt cô, anh ấy sẽ nhớ về quá khứ, tôi cũng không phải rất quan tâm nhưng anh ấy… cũng chỉ có thể nhớ lại!”
Lòng tự trọng của sở Liên bị tốn thương.
Cô ta không ngờ bà chủ trước mặt lại có thể vạch trần sự thật dễ dàng như vậy.
Sao cô dám?
Chóp mũi Ôn Noãn rớm mồ hôi, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ cô không biết, Kiều An ở trong nhà chúng tôi là một điều cấm kỵ, đừng nói là cô, ngay cả cô ấy muốn vào cửa nhà họ Hoắc, có sinh ra mười lần cũng vô dụng!”
Sở Liên không tin.
Cô ta còn trẻ lại xinh đẹp, cô ta không tin mình không sánh bằng người phụ nữ trước mặt.
Hơn nữa, chút nữa luật sư Hoắc đến đây…
Trong tay sở Liên cầm một con dao, cô ta áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đôi mắt dần dần ươn ướt: “Bà Hoắc, bà hiểu lầm tôi rồi, tôi chưa từng nghĩ đến việc hủy hoại gia đình của bà, tôi lớn lên như thế cũng không phải là lỗi của tôi! Nếu như… Nếu như bà không thế tha thứ cho tôi, tôi sẽ hủy nó đi!”
Ôn Noãn nhẹ chớp mắt.
Cô hỏi trợ lý: “Cô sở học ở học viện điện ảnh Trung Quốc hay học viện điện ảnh Bắc Kinh?”
Trợ lý ho nhẹ: “Cô ấy học lịch sử!”
Ôn Noãn gật đầu, tiếp tục tập thể hình, chỉ là trước mặt cô có thêm sáu vệ sĩ mặc đồ đen, tất cả đều mạnh mẽ như bò trước mặt sở Liên…
Sắc mặt Sở Liên tái nhợt, cô ta không ngờ Ôn Noãn lại phòng thủ mạnh vậy.
Ôn Noãn thản nhiên nói: “Muốn hủy thì hủy nhanh lên! Một lát nữa Hoắc Minh đến đây, cô có thế tố cáo! Là người vợ hợp pháp là tôi đây đã bắt nạt cô, cô có thể bảo anh ấy đưa cô đến bệnh viện!”
Nói xong, trong lòng ôn Noãn chán nản.
Trước đây… chẳng phải Kiều An cũng chơi chiêu này sao?
Lưỡi dao trong tay sở Liên rơi xuống đất, đôi môi đỏ mọng của cô ta run lên: “Bà Hoắc, tôi sẽ không phá hoại gia đình của bà!”
Nói xong, cỏ ta xoay người bỏ chạy.
ôn Noãn khẽ mỉm cười, đoán là Hoắc Minh đã đến…
Quả nhiên, sở Liên đụng phải Hoắc Minh ở cửa.
Biết bao người muốn lao mình vào vòng tay của anh!
Hoắc Minh đỡ cô ta dậy, nhíu mày, nhưng lại nói với Ôn Noãn: “Cô ta đến đây làm gì?”
Ôn Noãn chưa kịp nói, giọng sở Liên đã run rấy: “Xin lỗi, luật sư Hoắc, tôi không có ý phá hoại gia đình của hai người, ngài nói với bà Hoắc cứ yên tâm!”
Ôn Noãn không nhịn được mà liếc mắt khinh thường.
Hoắc Minh sai người đưa sở Liên đi, Bạch Vi và trợ lý cũng biết điều rời đi, ôn Noãn tập luyện xong lập tức bôi kem massage lên eo và lưng, thoa nhẹ nhàng đến khi cảm thấy nóng lên, tỏa nhiệt, rất thoải mái.
Vòng eo của cô vốn đã thon gọn, nhưng sau khi tập luyện, nó càng trở nên săn chắc hơn.
Một phần da thịt đỏ lên, non nớt, một tay anh có thể cầm lấy nó.
Hoắc Minh cầm lấy kem massage, một tay ôm lấy cô, một tay nhẹ nhàng mát xa bên hông cô.
cằm của Ôn Noãn khẽ nhếch lên, hơi híp mắt lại nhìn anh.
Trong ánh mắt đó có chút khiêu khích, rất gợi cảm, Hoắc Minh muốn thỏa thích làm cô ở đây, nhưng anh biết, ôn Noãn cố ý dụ dỗ anh nhưng sẽ không bao giờ cho anh chạm vào!
Anh nghiêng người, thối hơi nóng vào tai cô: “Eo thật nhỏ, da nóng quá!”
Ôn Noãn cười lạnh: “Vậy sao? Sao tôi lại cảm thấy tôi khônq bằnq khuôn măt của nqười khác!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK