Hoắc Doãn Tư nói xong, An Nhiên mới nhớ ra tối qua họ không dùng biện pháp tránh thai.
Cô lại đang ở thời kỳ dễ thụ thai, nếu mang thai cũng rất bình thường.
Anh ấy cố ý muốn làm cô mang thai sao?
An Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ấy, ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm khiến cô không đoán được ý anh… Hai bên lưng đều nhức mỏi, cô quyết định nằm nửa ngày.
Ngày thường đều là tài xế đưa Nữu Nữu đi học, hôm nay Hoắc Doãn Tư tự đưa.
Đưa xong, anh ấy trở về biệt thự một chuyến.
An Nhiên vẫn chưa rời giường. Cô dựa vào đầu giường xem tạp chí thời trang, mặt mày thư thái, là sự thoải mái mà trước giờ Hoắc Doãn Tư rất hiếm khi thấy.
Anh ấy đứng ở cửa một lát rồi chậm rãi đi vào.
An Nhiên buông tạp chí xuống, ngửa đầu nhìn anh ấy: “Nữu Nữu đã nói với em rồi, Hoắc Doãn Tư, cảm ơn anh.”
Hoắc Doãn Tư ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Em không tới công ty à?”
An Nhiên ăn ngay nói thật: “Em muốn nghỉ nửa ngày.”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu hôn cô, đè giọng thật khẽ: “An Nhiên, tối hôm qua thật sự rất dễ mang thai đấy.”
An Nhiên im lặng.
Cô xê dịch đầu, nhẹ nhàng nằm gác lên đùi anh ấy.
Lúc này, cô chỉ khoác một chiếc áo sơ mi của anh trên người, mái tóc dài đen nhánh tản ra hơn nửa cơ thể, trông cô có vẻ lười biếng, nhàn nhã. Cô lẩm bẩm: “Lúc anh đưa Nữu Nữu đi học, em cũng định đi mua thuốc nhưng lại lười dậy.”
An Nhiên có ngốc đâu.
Tối qua, chuyện Hoắc Doãn Tư muốn không chỉ làm chuyện kia với cô.
Mà điều anh ấy muốn chính là thái độ của cô, nói trắng ra là muốn tình yêu của cô.
Thật ra, tối hôm Tư Văn Hùng muốn đưa Lâm Hi đi.
Hoắc Doãn Tư xuất hiện.
An Nhiên đã biết cô vẫn còn yêu anh ấy.
Cho nên dù tối hôm qua có lẽ họ sẽ mang thai, nhưng cô nghĩ nếu có thì sinh thôi. Cô nói lười đi mua thuốc chỉ là cái cớ, không muốn uống mà thôi.
Sao Hoắc Doãn Tư không biết tâm tư của cô chứ.
Mạnh miệng!
Anh ấy cũng không vạch trần cô, tuổi càng lớn, Tổng giám đốc Hoắc cũng học được cách nể mặt phụ nữ.
Anh ấy chỉ hỏi cô: “Xảy ra chuyện sao em không nói với anh, mà lại bán căn hộ đi thế? An Nhiên, trong lòng em anh không đáng tin thế cơ à?”
An Nhiên còn chưa kịp mở miệng, anh ấy đã nói: “Nhưng thôi, bán cũng được, thế thì em sẽ không còn nhà để về nữa.”
Anh hôn cô: “Cô bé đáng thương không có nhà để về!”
Đôi khi An Nhiên rất nghi ngờ liệu Hoắc Doãn Tư có sở thích biến thái gì về mặt kia không. Nếu không sao lúc nào anh ấy cũng tưởng tượng cô là con thỏ hoặc là chú cừu nhỉ?
Ngón tay thon thả, trắng trẻo của cô cầm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Bên chỗ anh cả em, anh định tính như thế nào?”
Giọng cô rất mềm mại, hoàn toàn tin tưởng.
Hoắc Doãn Tư liếc nhìn cô, giọng trở nên lạnh nhạt: “Cứ để anh ta thế đã, Không chết được đâu! Loại đàn ông giấu vợ lén ăn vụng ở bên ngoài, còn rước một đống nợ đào hoa như anh ta, không dạy dỗ một chút thì không nhớ kĩ được. Có dì Lâm và cô em gái như em để dựa dẫm, lần sau anh ta còn dám làm mấy chuyện tồi tệ này. Thế thì chị dâu em chẳng bao giờ được sống yên lành, sớm muộn gì cũng chia tay.”
An Nhiên gật đầu: “Để xem chị dâu vậy! Nếu chị ấy muốn rời đi thì em sẽ không khuyên nữa.”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú.
An Nhiên nói nhỏ: “Em chỉ thấy chị ấy quá khổ! Đôi khi phụ nữ gả chồng cũng không cầu phú quý, cơm ba bữa, được chồng yêu thương là đủ rồi. Chị Thục Phân là người đơn thuần như vậy, đơn giản thế mà anh cả em cũng không cho nổi.”
Hoắc Doãn Tư bỗng hỏi cô: “Vậy còn em? An Nhiên, em kết hôn thì muốn gì nào?”
An Nhiên thầm rung động.
Nếu là ngày thường cô sẽ không nói mấy chuyện này với anh ấy. Nhưng bây giờ chỉ có hai người họ ở riêng, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, đã vượt qua cả cảm giác của xác thịt.
Cô nhích người, khẽ tựa đầu lên vai anh ấy, dán mặt lên áo sơ mi với chất vải thượng hạng của anh ấy.
Cô thấy thoải mái còn cọ mấy cái.
Hoắc Doãn Tư thích nhất hành động này, ánh mắt cũng thay đổi.
An Nhiên dựa vào anh ấy rồi thì thầm: “Nếu em đã lấy anh thì ngoài cơm ba bữa và được chồng yêu thương ra, còn có... em muốn anh hạnh phúc, muốn vui vẻ mỗi khi ở bên anh. Hoắc Doãn Tư, em chưa từng thấy dáng vẻ hạnh phúc nhưng em muốn ngày nào cũng vui vẻ, chắc đó chính là hạnh phúc.”
Cô không nói kết hôn, mà chỉ nói lấy anh ấy.
Hoắc Doãn Tư nắm bờ vai mảnh khảnh của cô, im lặng một lúc lâu.
An Nhiên nghiêng người hôn lên khóe môi anh ấy rồi nỉ non: “Anh từng đến văn phòng của em đúng không? Hoắc Doãn Tư…”
Mặt cô bị tấm chăn phủ lên.
Tiếp theo, giọng nói kiêu ngạo của người đàn ông vang lên: “Anh tới công ty đây!”
An Nhiên:…
Ba ngày sau, Lâm Bân được thả trở về với mặt mũi bầm dập.
Hắn quỳ gối trước mặt dì Lâm khóc to sám hối. Dì Lâm không muốn để ý đến hắn mà nói thẳng: “Con đi mà ăn năn với vợ con! Nếu con bé không muốn tha thứ cho con thì mẹ sẽ không khuyên nhủ đâu, vì con đáng bị thế!”
Có lẽ dì Lâm thật sự buồn bã nên đã lấy đế giày gõ hắn.
"Con cũng giỏi ghê, vì con yêu tinh kia mà gây ra họa lớn như vậy. Con nói xem nếu như không có An Nhiên, có phải con muốn để hai mẹ con Thục Phân ngủ ngoài đường? Tuy nói An Nhiên là người yêu của cậu Hoắc, nhưng con cũng không thể hại con bé như thế được. Nếu là nhà trai mà so đo thì con đã làm liên lụy đến nó rồi.”
Lâm Bân ỉu xìu, không dám hé răng.
Dì Lâm lại mắng thêm một lúc lâu, chửi mệt thì ngồi một bên khóc lóc, chẳng những tức giận con trai mà còn cảm thấy có lỗi với An Nhiên. Vì thằng con kém cỏi này của mình mà cô phải bán cả nhà.
Lúc chỉ còn lại hai vợ chồng, Lâm Bân nhìn vợ mình.
Thục Phân im lặng, không mắng chửi cũng không đánh hắn.
Cô ta chỉ thu dọn đồ đạc của mình, cũng chỉ có mỗi một chiếc vali nho nhỏ. Dọn xong cô ta mới khẽ nói: “Bây giờ anh đã trở lại, tôi cũng không còn canh cánh gì nữa. Chờ mai rảnh chúng ta đi lĩnh giấy đi.”
Lâm Bân giằng hành lý của cô ta, sững sờ hỏi: “Lĩnh giấy gì chứ? Không phải chúng ta đã lĩnh lâu rồi à?”
“Giấy ly hôn!”
Thục Phân cố nén cảm xúc của mình, cô ta không muốn nhìn chồng mình vì sợ bẩn.
Cô ta nói: “Trước kia anh nghiện cờ bạc, sau đó tôi cứ tưởng anh đã thay đổi rồi, một lòng đối xử tốt với tôi và Nữu Nữu. Hóa ra anh tằng tịu với con khác ở bên ngoài. Lâm Bân... Tôi chỉ là một người phụ nữ quê mùa không biết chữ nhưng tôi cũng biết tốt xấu, chúng ta cứ sống thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Sao Lâm Bân chịu chứ.
Hắn đã biết sai, quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin nhưng vẫn không níu kéo được Thục Phân.
Thục Phân là người cần mẫn, tự tìm một nhà máy làm công nhân. Cô ta không kén cá chọn canh mà ở trong ký túc xá tập thể 20 người. Nghe đồng hương nói mỗi ngày làm mười tiếng, chỉ cần chăm chỉ thì mỗi tháng có thể kiếm 8000 tiền lương. Cô ta tính toán mình cũng không tiêu hết bao nhiêu, định mỗi tháng nộp 6000 tiền lương cho An Nhiên.
Cô ta cũng biết 6000 này còn lâu mới đủ chi phí ăn mặc, đi học của Nữu Nữu.
Nhưng Thục Phân không đành lòng để con gái chịu khổ cùng mình. Cô ta chỉ đành gắng hết sức kiếm tiền, trả lại ân tình cho An Nhiên.
Khi An Nhiên nhận được khoản tiền đầu tiên, cô ngồi trong phòng sách rất lâu, thấy rất khó giải quyết...
Hoắc Doãn Tư đẩy cửa bước vào, nhìn thấy phong bì trên bàn sách, anh ấy cầm lên xe. Bên trong là 6000 tệ, bèn nhướng mày hỏi: “Là chị dâu em đưa à?”
An Nhiên liếc anh ấy: “Họ ly hôn rồi.”
Hoắc Doãn Tư ngồi vắt chân trên sô pha, trông nhàn nhã lại cảnh đẹp ý vui. Anh ấy cười khẽ, nói: “Tổng giám đốc An, anh khuyên em nên bỏ lo chuyện bao đồng đi! Bây giờ con đường chị dâu Thục Phân chọn không tệ. Chị ấy là người cần cù giống dì Lâm, đi đến đâu cũng có thể mưu sinh bằng chính đôi tay mình. Nhưng nếu em tìm một công việc không phù hợp với chị ấy, trái lại chị ấy càng mất tự nhiên hơn.”
An Nhiên cười khẽ: “Anh đã biết rồi à!”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú rồi nói đầy ẩn ý: “Sao anh không biết chút tâm tư đó của em chứ?”
An Nhiên thu lại phong bì rồi bỏ vào ngăn kéo.
“Em giữ số tiền này cho Nữu Nữu vậy! Sau này còn nhiều chỗ con bé phải dùng đến tiền... Hoắc Doãn Tư, anh nói đúng, em không nên ôm hết việc vào người, ngược lại cũng không tốt!”
Hoắc Doãn Tư vẫy tay, kêu cô tới.
An Nhiên đi đến, anh ấy duỗi thẳng một chân ra bảo cô ngồi lên.
Đến khi An Nhiên ngồi xuống, anh ấy mới thu chân lại, khẽ vuốt ve mặt cô rồi lẩm bẩm: “Hiếm khi em nghe lời như vậy! Nói xem, em muốn thưởng gì nào?”
An Nhiên lại hỏi một việc khác: “Em nghe nói anh cả tới lái xe vận tải cho chi nhánh của Hoắc Thị à?”
Hoắc Doãn Tư bóp cằm cô rồi hôn sâu, phạt cô tội không hiểu phong tình.
Đến khi anh ấy hôn đủ mới chịu ngừng lại, cô cọ bằng sống mũi cao thẳng khẽ: “Anh ta chạy tới công ty anh khóc bù lu bù loa bảo đã ăn năn. Anh nể mặt em nên sắp xếp cho anh ta một công việc để anh ta hối cải làm người, thế cũng sai à?”
An Nhiên khẽ lẩm bẩm: “Chẳng qua em thấy anh quá chú trọng mấy việc này! Bình thường anh không phải là người như vậy.”
Hô hấp của Hoắc Doãn Tư trở nên rối loạn: “Yêu ai yêu cả đường đi lối về!”
Anh ấy đi công tác ba ngày, tối hôm qua mới trở về, bị Lâm Hi quấn lấy nên anh ấy không tìm được cơ hội.
Lúc này bọn nhỏ đều đã ngủ rồi.
Dĩ nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Anh ôm cô đứng dậy, duỗi tay khóa trái cửa phòng sách lại, sau đó muốn làm tiếp chuyện kia trên sô pha.
Ánh đèn quá chói làm An Nhiên không quen lắm.
Cô khẽ thì thầm: “Tới phòng anh.”
Hoắc Doãn Tư mút mát đôi môi đỏ của cô, giọng nói đã hơi khó nhịn: “Tối nay anh muốn ở đây! Tổng giám đốc An, em chuyên tâm một chút...”
An Nhiên bị áp lực tâm lý nên không buông thả được, nhưng Hoắc Doãn Tư luôn có cách để trêu chọc cô.
Đến cuối cùng, cả hai đã rối tinh rối mù.
Khó nén nổi tình cảm.
Lúc mặn nồng nhất, Hoắc Doãn Tư dán môi sau tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ cô, giọng nói cũng trở nên dồn dập đôi chút: “An Nhiên, em còn yêu anh không?”