Lục U nói xong.
Diệp Bạch nhẹ nhàng nắm tay cô, không nói gì, chỉ nhìn vào mắt cô trong bóng tối.
Lúc này im lặng tốt hơn lên tiếng.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp độp, từng tiếng, từng tiếng lọt vào tai.
Sau đó, Diệp Bạch duỗi tay ra để Lục U gối đầu lên.
Còn Tiểu Lục Hồi thì áp đôi bàn tay nhỏ nhắn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cuộn tròn trong vòng tay anh, chảy nước miếng ngủ ngon lành.
Sau khi sinh con, Lục U vốn bị chứng mất ngủ, nhưng đêm nay nghe tiếng mưa ngoài trời và tiếng thở đều đều của người bên cạnh, hiếm khi cô có được một giấc ngủ ngon... Khi tỉnh dậy thì đã là tám giờ sáng.
Bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Lục Hồi chơi đùa với Lục Từ, cô bé nói khẽ: “Mẹ em đang ngủ!”
Lục U mỉm cười.
Cô nằm trên một chiếc gối mềm mại, trong tầm mắt có thể thấy Diệp Bạch đang ôm con trai cho bú sữa.
Vừa lúc ngực cô hơi trướng lên.
Cô bảo Diệp Bạch bế Tiểu Lục Ngộ đến: “Để em cho con bú đi! Thằng bé không thích uống sữa tươi lắm.”
Diệp Bạch ôm con trai đong đưa, cười nói: "Không thích uống thì phải tập! Mẹ phải ngủ nữa mà!"
Lục U liếc anh một cái.
Diệp Bạch vội vàng nhét con trai vào lòng cô, chủ động nói: "Anh ở bên ngoài chờ, xong thì gọi anh..."
Lục U “ừ” một tiếng.
Lúc Diệp Bạch đi ra ngoài, cô cởi cúc áo cho Lục Ngộ ăn. Thằng nhóc mấy tháng tuổi đầy sức sống lại háu ăn nhưng rất ngoan, đôi bàn tay bé nhỏ ôm mẹ, đôi mắt to đen láy cũng nhìn mẹ chằm chằm.
Trán cậu bé khá đầy đặn, rất giống Hoắc Minh Châu.
Lục U cúi đầu hôn cậu bé.
Trong lòng cô tràn ngập yêu thương, trái tim cũng tan ra... Kỳ thực khi sinh ra Lục Ngộ, cô không phải chịu khổ nhiều. Diệp Bạch đã đảm nhận hầu hết công việc chăm con, hiếm có người đàn ông nào chăm con có thể làm được như anh, còn có thể sửa soạn cho bản thân thật chỉn chu gọn gàng. Nghĩ vậy, Lục U không khỏi cười khẽ.
Thật trẻ con làm sao!
Lúc Diệp Bạch đi vào thì nhìn thấy cô nở nụ cười nhẹ, rất dịu dàng.
Anh không kìm được ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Ngộ, ngước mắt hỏi cô: “Em cười cái gì vậy?”
Lục U cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Không phải anh nói sẽ tránh đi à?”
Diệp Bạch lại cười: "Vậy bây giờ anh có nên tránh đi không?"
Lục U không kiên trì nữa, thực ra cũng không cần thiết, chỉ là nói chuyện mà thôi... Lúc ở bệnh viện sinh nở, hầu như Diệp Bạch luôn có mặt hầu hạ.
Cô hơi nâng cằm: “Vắt một cái khăn nóng đưa đây, em muốn chườm nóng.”
Diệp Bạch hiểu ra: "Con trai làm đau à?"
Cô “ừ” một tiếng.
Diệp Bạch khẽ véo má Tiểu Lục Ngộ, nói: "Còn chưa mọc răng mà nướu đã cứng thế rồi! Lần sau chúng ta uống sữa tươi nhé!"
Hai mắt đen trắng rõ ràng của Tiểu Lục Ngộ nhìn anh, lại chuyên tâm bú sữa mẹ.
Lúc Lục U đang chườm nóng, Diệp Bạch ôm Tiểu Lục Ngộ nhẹ nhàng vỗ về. Chung quy anh vẫn cảm thấy đau lòng nên bàn bạc với Lục U: "Hay là cai sữa đi? Uống sữa tươi dinh dưỡng vẫn vậy mà!"
Lục U không đồng ý: "Không đau gì đâu! Không sao cả."
Diệp Bạch vỗ nhẹ vào mông con trai coi như trừng phạt.
…
Mối quan hệ của bọn họ đã tiến thêm một bước nhưng vẫn chưa phơi bày ra bên ngoài, dù sao cuộc sống là của chính mình.
Ngày mồng sáu, cả nhà Lục Thước trở về thành phố B trước.
Công ty của Diệp Bạch cũng bận, nhưng anh dự định hoãn đến ngày mồng mười lại đi. Anh muốn ở bên cạnh Lục U và các con nhiều hơn, hơn nữa nhà lớn như vậy lại không có đàn ông khỏe mạnh khiến anh lo lắng.
Lục Khiêm đuổi đi hai lần nhưng anh không đi.
Đêm khuya, khi bọn trẻ ngủ say, Diệp Bạch đang làm việc trên laptop ở trong phòng, Lục U bưng một tách cà phê nóng nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc của anh. Diệp Bạch ngẩng đầu rồi tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, khóe miệng khẽ nở nụ cười: "Pha cho anh à?"
Lục U ngồi trên sô pha đối diện anh, nhẹ giọng nói: "Diệp Bạch, anh không cần phải luôn ở thành phố C cùng với em! Anh đi làm việc của mình đi."
Diệp Bạch bấm vào bàn phím.
Anh nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, cầm ly cà phê nóng, mỉm cười nhìn Lục U: "Không phải đang bận à? Lục U, sang năm em dự định ở thành phố C mà đúng không? Em đã từng nghĩ đến tương lai của chúng ta chưa? Chúng ta đã nói sẽ sống cùng nhau... Có đúng hay không?"
Lục U suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Đúng là có dự định như vậy! Diệp Bạch, anh đừng..."
"Anh không nghĩ nhiều!"
Diệp Bạch cũng không né tránh chủ đề này, anh nhẹ giọng nói: “Anh không hề hiểu lầm em và Chương Bách Ngôn! Tình yêu khiến người ta mất trí. Anh đã từng không tin vào tình yêu của em dành cho anh, khiến em tổn thương… Nhưng sau này anh sẽ không như vậy! Anh chỉ muốn, nếu em muốn ở lại đây thì ít nhất anh cũng phải có chuẩn bị sẵn sàng! Có thể trong hai năm qua, anh không thể ngày ngày ở bên em, nhưng anh nghĩ anh có thể ở cạnh em và con ít nhất ba ngày một tuần. Trong nhà có người già trẻ em... Luôn sẽ có lúc ốm đau, anh không muốn để một người phụ nữ như em phải lo liệu hết! Anh trai lợi hại thật, nhưng trọng trách trên người anh ấy rất nặng, không thể nói vứt là vứt... Lục U, nếu chúng ta ở bên nhau, vậy em có nghĩ trọng trách kế tiếp nên do anh gánh vác thay em không?"
Lời anh nói khiến Lục U dao động.
Cô cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ miết mặt bàn, thật lâu sau cô mới nhẹ giọng nói: "Diệp Bạch, chúng ta đã bỏ lỡ mấy năm, lẽ ra chúng ta nên sống thật tốt."
Ánh mắt Diệp Bạch sâu thẳm.
Chỉ lát sau, anh đặt tách cà phê xuống, đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, dịu giọng an ủi: "Là anh không tốt! Sau này sẽ không vậy nữa!"
Lục U dựa vào lòng anh.
Đêm tĩnh lặng, bọn họ ôm nhau nghe tiếng mưa gió ngoài kia!
…
Đang lúc yên tĩnh, người giúp việc ở bên ngoài gõ cửa: “Cô cả, cậu cả, cơ thể ông Lục không khỏe, sốt nhẹ… Đã chuẩn bị xe đi bệnh viện rồi!”
Lục U sửng sốt.
Diệp Bạch khẽ vỗ tay cô. Anh xoay người nói ra bên ngoài: "Tôi tới ngay đây!"
Thời gian cấp bách, anh khẽ nói với Lục U: “Chúng ta cùng nhau ra ngoài! Nhưng anh sẽ cùng mẹ đến bệnh viện, còn em ở nhà với hai đứa bé. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ gọi cho em kịp thời... Có được không?"
Lục U ngẩng đầu nhìn anh.
Ước chừng hai giây sau, cô nhẹ giọng nói “Được”, Diệp Bạch lau nước mắt cho cô rồi cùng nhau dắt tay cô đi ra ngoài.
Đêm lạnh.
Diệp Bạch và Lục U vội vàng đi tới trước chiếc RV màu đen trong sân, Diệp Bạch mở cửa xe nói với Hoắc Minh Châu: “Con đi cùng mọi người, Lục U coi nhà.”
Hoắc Minh Châu cũng rất bình tĩnh, bà đồng ý và dặn dò Lục U cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.
Nói xong, Diệp Bạch gật đầu với Lục U ở bên ngoài, đóng cửa xe lại nói với tài xế: "Lái xe đi!"
Lục U đứng trong đêm tối.
Một lúc sau, cô đi về phòng ngủ. Cô không khỏi suy đoán tình trạng bệnh của Lục Khiêm, nhưng trong lòng cô lại không sợ hãi cho mấy... Bởi vì có Diệp Bạch ở đó!
Lục Thước gọi điện thoại cho cô: "Bố thế nào rồi? Có đến bệnh viện chưa?"
Lục U gật đầu: "Mới đi!"
Lục Thước hiểu ngay, hỏi: “Diệp Bạch đi cùng bố mẹ à?”
Lục U “Dạ” một tiếng, Lục Thước trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Trong nhà đúng là cần người! Giúp anh nói lời cảm ơn với cậu ấy."
Anh ấy không phải là người không biết lễ nghĩa, việc Diệp Bạch ở lại thành phố C không chỉ vì tình cảm nam nữ mà nhiều hơn là trách nhiệm.
Anh muốn bù đắp cho Lục U thật nhiều.
Nếu không có Diệp Bạch ở đó, có lẽ Lục Thước sẽ vội vã trở về thành phố C trong đêm, vì muốn khiến cho mẹ và em gái an tâm. Nhưng có Diệp Bạch ở đây... Anh ấy cảm thấy an tâm hơn nhiều, ít nhất là khi cần phải đưa ra quyết định, Diệp Bạch sẽ không hề do dự.
…
Lục U đợi đến rạng sáng, Diệp Bạch gọi điện thoại cho cô: “Viêm dạ dày cấp tính, hiện tại đang truyền dịch! Không sao đâu! Lục U, em đi ngủ sớm đi… Sáng sớm anh sẽ về!"
Lục U cầm điện thoại.
Hồi lâu sau, cô nhẹ nhàng nói một tiếng “được”.
Một đêm rất êm đềm, thậm chí qua đường dây điện thoại, Diệp Bạch cũng có thể cảm nhận được…