Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trăng lạnh như nước.

Trận mưa lúc sập tối đã sớm không còn dấu vết, chỉ còn lại ánh trăng lờ mờ.

Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên lên lầu.

Cậu nhìn quanh bốn phía, điều kiện nơi này cũng khá ổn, đều là năm tầng lầu nhỏ mặc dù không có lắp thêm thang máy, nhưng lại mang một phong cách đặc biệt khác.

Với giá trị của An Nhiên hiện giờ, ở nơi này cũng không lạ.

Hoắc Doãn Tư dựa vào xe hút nửa điếu thuốc, cậu định lên lầu xem thử.

Đúng lúc này, một giọng nói rất nhỏ vang lên: “Hoắc Doãn Tư, có phải anh và cô ta từng có một đoạn quá khứ không?”

Hoắc Doãn Tư khẽ nhíu mày.

Cậu quay đầu thì thấy Tôn Điềm đứng cách đó không xa.

Mùa đông giá rét mà cô ta mặc chiếc áo sơ mi và váy lông cừu, toàn thân lạnh run rẩy cũng không quan tâm mà chỉ chất vấn cậu. Thật lòng mà nói, ở trong lòng Hoắc Doãn Tư, Tôn Điềm không quan trọng lắm, cho tới bây giờ cũng chỉ là quen nhau trên danh nghĩa, thậm chí còn chưa từng hôn hay ôm gì cả.

Tôn Điềm không muốn gây sự như thế.

Mẹ cô ta từng nói, đối với người có thân phận như Hoắc Doãn Tư, sau này cô ta phải biết mắt nhắm mắt mở, có như vậy hôn nhân mới có thể bền lâu.

Nhưng cô ta nhịn không được, cô ta cảm thấy nếu không hỏi rõ ràng, cô ta với cậu sẽ không vui vẻ với nhau được nữa.

Tôn Điềm đang suy nghĩ.

Hoắc Doãn Tư đương nhiên sẽ không nhàn rỗi, ánh mắt cậu hờ hững nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, cậu biết rất rõ cô ta đang nghĩ gì.

Cậu nghĩ, nếu An Nhiên không trở về.

Cậu có lẽ sẽ kết hôn với Tôn Điềm, sau đó làm một đôi vợ chồng gần mặt cách lòng.

Nhưng An Nhiên đã trở lại.

Cậu hận cô, nhưng trong lòng cậu biết rõ, không có nỗi hận nào vô cớ cả.

Khoảng chừng nửa phút, trong lòng Hoắc Doãn Tư đã quyết định, cậu mở cửa xe mời Tôn Điềm lên xe: “Tôi đưa cô về nhà.”

Trong giọng nói của cậu không cho phép từ chối.

Dưới ánh trăng, Tôn Điềm nhẹ nhàng chớp mắt, cuối cùng cũng không dám khóc lóc om sòm với cậu mà ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Hoắc Doãn Tư lái xe rất nhanh.

Không tới hai mươi phút, cậu dừng xe lại trong sân nhà họ Tôn, trời đã rất khuya, quả thực không thích hợp để thăm hỏi, nhưng cậu vẫn theo Tôn Điềm đi vào.

Người hầu nhà họ Tôn rất bất ngờ nên đã lặng lẽ nói cho bố mẹ Tôn.

Bố mẹ Tôn Điềm chỉ cho rằng chuyện vui sắp tới, Hoắc Doãn Tư rốt cục cũng xuống trần gian muốn ngủ ở nhà, nên họ làm bộ mắt nhắm mắt mở.

Chỉ có sắc mặt Tôn Điềm tái nhợt, cô ta đoán được cậu sẽ chia tay với mình.

Trong phòng khách lầu hai, hai tay cô đặt trên đầu gối, cắn đôi môi đỏ mọng: “Em hợp với anh hơn cô ta! Cô thư ký An kia hình như không có gia thế gì, hơn nữa cô ta... ở bên cạnh Tổng Giám đốc Cố, Tổng Giám đốc Cố rất lăng nhăng!”

Cô ta nói xong thì thấy hơi chột dạ.

Hoắc Doãn Tư nhìn cô ta chằm chằm, giọng Tôn Điềm càng lúc càng nhỏ, không dám nói thêm câu nào.

Một lúc lâu sau, thái độ Hoắc Doãn Tư lạnh lùng: “Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, thứ nhất, quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc! Thứ hai, tôi sẽ cho Tôn gia hai dự án, cô nói với bố cô một chút thì ông ấy sẽ biết, nhưng tôi có điều kiện...”

Tôn Điềm nghe xong thì thấy hoảng hốt.

Cho tới bây giờ cô ta vẫn không hiểu việc đời, sống như một cô công chúa trong tháp ngà.

Cô ta chưa từng nghĩ rằng người đàn ông cô ta thương nhớ nhất lại bàn điều kiện với cô ta.

Vì sao lại là người khác.

Sao cô ta có thể cam tâm, cô ta nhỏ giọng van xin: “Cô ta đâu đáng để anh phải làm như vậy! Hai người rõ ràng đã chia tay rồi mà.”

Hoắc Doãn Tư không trả lời.

An Nhiên trở về, thực ra cậu cũng chưa nghĩ ra định làm gì với cô, nhưng cậu nên nói chuyện rõ ràng với Tôn Điềm, cậu không thích Tôn Điềm, lúc này càng không có ý định kết hôn, cho nên cậu để cho cô ta lựa chọn.

Người thông minh sẽ biết cách chọn.

Hoắc Doãn Tư chỉ ở lầu hai chưa đầy mười phút, lúc cậu đến đèn đuốc của nhà họ Tôn sáng trưng, lúc rời đi lại chỉ còn lại một ngọn đèn đêm nhỏ, cho nên lúc cậu đi bố mẹ Tôn rất khiếp sợ.

Họ chạy tới phòng con gái hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Sao Doãn Tư đi rồi? Sao con không giữ cậu ta lại?”

Mẹ Tôn ghét bỏ con gái không có bản lĩnh.

Bà ta vội vã muốn gạo nấu thành cơm để lôi kéo nhà họ Hoắc, như vậy thì nhà họ Tôn của họ mới có thể phát đạt!

Bà ta vừa hỏi, Tôn Điềm lập tức khóc nức nở.

“Hoắc Doãn Tư không cần con nữa!”

Bố mẹ Tôn quá sợ hãi, hỏi kỹ lại càng thấy khiếp sợ! Con gái của bọn họ sao lại kém một thư ký không có thân phận chứ...

Hoắc Doãn Tư vốn định quay về căn hộ của mình, nhưng ngẫm lại, vẫn quay về biệt thự nhà họ Hoắc.

Trời đã khuya.

Bố ruột của cậu lại ở trên lầu hút thuốc, nhìn thấy con trai hời của mình trở về, ông nghiền đầu thuốc lá vào gạt tàn rồi khịt mũi: “Ha ha, đàn ông ba mươi tuổi, vậy mà không có cuộc sống về đêm! Nói ra cũng không biết ai bị chê cười!”

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cà vạt.

Cậu dựa vào sô pha, giọng điệu dửng dưng: “Trước khi kết hôn con không muốn sinh con!”

Hoắc Minh cười khẩy: “Đó mà là không muốn sao? Do con vô dụng thì có!”

Ông chẳng muốn nói nhảm tiếp với cậu nên đứng dậy đi lên lầu, mới đi vài bước lại quay đầu: “Đáng lý ra con đã là người ba mươi tuổi, cuộc sống riêng tư của con bố mẹ không muốn can thiệp, nhưng ít nhất con cũng phải cho bố mẹ một đứa cháu ẵm bồng chứ!”

“Hoắc Tây và Trương Sùng Quang không phải đã sinh hai đứa, Lục Thước cũng sinh hai đứa sao?”

Hoắc Minh cười khẩy: “Có thể giống nhau sao?”

Ngoại trừ Miên Miên mang họ Hoắc ra, những đứa khác không phải họ Lục thì cũng họ Trương... Hơn nữa Hoắc Minh vẫn đang chờ người thừa kế nhà họ Hoắc, ông ở nơi này mắng con trai, trên ông còn có bố ruột kia kìa, mỗi ngày cứ liên tục gọi điện tới thúc giục.

Ngẫm nghĩ một lúc, ông hỏi tiếp: “Con với Tôn Điềm rốt cuộc thế nào rồi?”

Hoắc Doãn Tư thản nhiên nói: “Cứ như vậy đi!”

Hoắc Minh lại khịt mũi: “Nếu cảm thấy ổn, vậy sinh nhật tuần sau con mời con bé đến nhà, dù thế nào cũng cho chú bác bà con xa của con xem mặt nữa chứ, nhìn xem con bé có thể bước chân vào nhà họ Hoắc hay không, có thể làm bà chủ gia đình của con hay không! Thật là, suốt ngày cứ khiến bố mẹ phải lo lắng!”

Hoắc Minh nói xong thì lên lầu.

Hoắc Doãn Tư vẫn ngồi ở đó.

Cậu cầm tách trà của Hoắc Minh, từ tốn uống gần nửa tách, cậu nghĩ đến lời Hoắc Minh vừa nói, thực ra cậu có chút xoi mói Tôn Điềm, xoi mói cô ta chưa chắc đã làm được bà chủ gia đình.

Nhưng ba năm trước, An Nhiên còn ngốc nghếch hơn.

Bố cậu lại chấp nhận vô điều kiện, thậm chí rất thích An Nhiên, Hoắc Doãn Tư cũng không ngốc, cậu đoán được nguyên nhân, đó là bởi vì cậu thích An Nhiên, cho nên Hoắc Minh không so đo những phương diện khác của An Nhiên.

Tôn Điềm không phải người cậu thích, nên sẽ so đo ở phương diện khác.

Hoắc Doãn Tư chua xót cười: Chuyện yêu đương của cậu với Tôn Điềm, thực sự nhạt nhẽo đến vậy sao, nhạt đến mức bố mẹ cậu đều nhận ra?

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hoắc Doãn Tư cài khuy măng sét rồi từ từ xuống lầu.

Hoắc Minh đã sớm ngồi ở trước bàn ăn, ông đang cầm một tờ báo, dùng giọng điệu quái gở đọc cho cậu nghe: “Tổng giám đốc Hoắc Thị ghé thăm phòng của bạn gái, chuyện vui với cô Tôn sắp tới.”

Hoắc Doãn Tư ngồi xuống.

Hoắc Minh gấp tờ báo lại: “Người nhà họ Tôn làm à?”

Người giúp việc bưng cháo trứng muối lên, Hoắc Doãn Tư uống hai hớp, giọng nói rất hờ hững: “Có lẽ là vậy!”

Nét cười của Hoắc Minh cũng nhạt dần: “Nhà họ Tôn sốt quá ruột rồi!”

Cố Thị.

Bận bịu tới lui, An Nhiên vẫn bị cảm, lúc đi làm cô uống một gói thuốc cảm 999.

Mới uống hai hớp, cửa phòng thư ký mở ra.

Không ngờ, ngoài cửa lại là Lý Tư Ỷ.

Ngón giữa của Lý Tư Ỷ đeo chiếc nhẫn kim cương An Nhiên chọn cho cô ấy, hai tay khoanh trước ngực, dáng người cô ấy nóng bỏng nên thực ra trông rất đẹp mắt.

An Nhiên lẳng lặng thưởng thức vài giây, sau đó nhướng mày: “Có việc gì?”

Lý Tư Ỷ cũng không trả lời thẳng mà lại nói: “Có đọc báo không? Tối hôm qua Hoắc Doãn Tư... đến nhà Tôn Điềm, chuyện vui của hai nhà Hoắc Tôn sắp đến rồi.”

Nói xong, cô ấy nhìn chằm chằm An Nhiên, như muốn nhìn ra điều gì đó.

Sáng sớm, An Nhiên đã nhìn thấy.

Lúc đó trong thoáng chốc cô cảm thấy khó thở, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại, cô và Hoắc Doãn Tư đã sớm chia tay, cậu và Tôn Điềm là người yêu, xảy ra chút chuyện thân mật là chuyện rất bình thường.

Có chút chuyện như vậy mà cô cũng không hiểu thì phí công lăn lộn ngoài xã hội rồi.

An Nhiên bình tĩnh.

Điều này làm cho Lý Tư Ỷ rất khó chịu, cô ấy chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu: “Cô thật sự không thèm quan tâm đến anh ta nữa à? Tôi nhớ rõ năm đó cô khóc lóc chạy theo anh ta mà, sao thế, lớn tuổi rồi cho nên tu tâm lại à? Hay là cô sợ cạnh tranh không lại Tôn Điềm? Này, cô không phải còn có đứa con trai ư?”

An Nhiên mở máy tính, vừa xử lý công việc vừa hỏi ngược lại: “Bây giờ cô thích Hoắc Doãn Tư hay Tổng Giám đốc Cố của chúng tôi? Nếu Tổng Giám đốc Cố biết cô có hứng thú với người đàn ông khác như thế thì sẽ không vui đâu!”

Cô nói rất hời hợt.

Lý Tư Ỷ không nể mặt cô nữa mà nói thẳng: “Đừng có mà mang lão già Cố Vân Phàm ra ép tôi! An Nhiên, người khác không biết nhưng tôi thì biết lai lịch của cô, cô là con riêng của nhà họ Tư, con của cậu cũng là con riêng, cậu nói thử xem đây có phải là nhà dột từ nóc dột xuống hay không?”

Cô ấy vừa dứt lời thì đã bị An Nhiên tát một bạt tay.

Một âm thanh trong trẻo vang lên.

Lý Tư Ỷ bị đánh cho bối rối.

Cô ấy che khuôn mặt non nớt, không dám tin hỏi: “Cô dám đánh tôi, cô không sợ tôi bảo lão già Cố Vân Phàm đuổi việc cô sao? Đến lúc đó cô và đứa con hoang kia sẽ phải nhịn đói ra đường ăn xin.”

“Lý Tư Ỷ, cô nói cái gì đó!”

Cố Vân Phàm tiến vào, kéo cô ta đến trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Ngay cả tôi còn muốn tát cô một cái!”

Lý Tư Ỷ nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nói có gì sai ư?”

Cố Vân Phàm thực sự muốn tát cô ấy.

An Nhiên ngăn cản

Khuôn mặt An Nhiên tái nhợt không còn một chút máu, cô lạnh lùng nhìn Lý Tư Ỷ nói: “Đúng, tôi là con riêng! Nhưng đây là điều mà tôi có thể lựa chọn sao? Lâm Hi là do một mình tôi nuôi dưỡng, nhưng vậy thì sao? Tôi không có phá hoại gia đình người khác, tôi cũng không có vứt bỏ con mình, tôi và Lâm Hi có gì phải xấu hổ đâu?”

“Lý Tư Ỷ, bây giờ cô chỉ là một trong những tình nhân của Tổng Giám đốc Cố, cô có gì cao quý hơn tôi?”

Bình thường An Nhiên vô cùng nhẫn nhịn!

Nhưng cô không chấp nhận Lý Tư Ỷ mắng Lâm Hi của cô, Lâm Hi còn nhỏ như vậy, thằng bé có gì sai?

Lý Tư Ỷ bị chọt trúng chỗ đau, tức giận đến nghiến răng.

Cố Vân Phàm sờ mũi mời bà cô này đi, lúc gần đi lại nhìn An Nhiên, ánh mắt có chút sâu xa.

An Nhiên biết mình đã vượt quá giới hạn.

Cô khàn giọng nói xin lỗi, Cố Vân Phàm dửng dưng nói: “Thực ra tôi cũng là con riêng!”

Lý Tư Ỷ không thể la lối om sòm được nữa.

Cô ấy sợ Cố Vân Phàm tức giận.

Sau khi đi theo vào văn phòng Tổng Giám đốc, cô ấy lập tức mè nheo lấy lòng ông ta, ngồi trên người ông ta đòi hôn, cô ấy biết ông ta thích nhất là chơi mấy trò kích thích.

Cố Vân Phàm không có tâm trạng đó.

Lý Tư Ỷ thấy mất mặt, ngồi sang một bên chơi game, một lúc sau Cố Vân Phàm cũng không nói tiếng nào, cô ấy nhịn không được nói: “Sau này tôi không nhắm vào cô ta nữa là được rồi! Thật là, chỉ là một thư ký cỏn con thôi mà sao ông o bế quá vậy!”

Cố Vân Phàm không để ý tới cô ấy!

Làm ầm ĩ suốt cả buổi, nhân viên lễ tân gọi điện tới.

Giọng nhân viên lễ tân ngọt ngào vang lên: “Tổng Giám đốc Cố, Tổng Giám đốc Hoắc của tập đoàn Hoắc Thị tới, ngài có tiện gặp không?

Hoắc Doãn Tư?

Cố Vân Phàm nhẹ nhàng nở nụ cười: “Là khách quý khó gặp, cô để Tổng Giám đốc Hoắc lên đi!”

Hai phút sau, Hoắc Doãn Tư đi thang máy riêng lên lầu.

Vẻ ngoài của cậu rất đẹp, thân phận cao, khiến các nhân viên nữ của Cố Thị trồng cây si, nhưng cũng biết đối phương đã có bạn gái nên không dám vọng tưởng.

Văn phòng làm việc của An Nhiên ngay bên ngoài văn phòng của Tổng Giám đốc.

Dựa vào lối đi nhỏ là một tấm thủy tinh sát đất, nếu kéo rèm cửa sổ lên, cảnh tượng bên trong sẽ bị nhìn thấy hết.

Lúc Hoắc Doãn Tư đi ngang qua, thấy An Nhiên đang lười biếng.

Hôm qua An Nhiên bị mắc mưa, hôm nay vẫn không thoải mái, bây giờ lại bị sốt.

Cô nằm sấp trên bàn làm việc ngủ thiếp đi.

Khuôn mặt trắng nõn dịu dàng hơi tái nhợt, nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ, sợi tóc màu đen rũ xuống, nửa che nửa đậy, rất là đẹp mắt.

Từ phương hướng của Hoắc Doãn Tư, thậm chí có thể nhìn thấy xương bả vai mỏng manh của cô.

Giống như là hai cánh ve mỏng manh.

Cậu thậm chí vẫn nhớ rõ, trước kia cô nằm ở trên người mình, một mảng nhỏ kia phập phồng quyến rũ, lần nào cũng đều lấm tấm mồ hôi...

Yết hầu Hoắc Doãn Tư hơi chuyển động.

Cậu vẫn chưa nghĩ đến tương lai của mình và An Nhiên, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu vẫn khát vọng thân thể của cô... Cậu chưa từng có người phụ nữ nào khác, tất cả những cử chỉ thân mật giữa nam nữ, cậu chỉ từng làm với mỗi An Nhiên.

Thân thể cậu bởi vì đau đớn mà hơi căng thẳng.

Cuối cùng, cậu vẫn vào văn phòng của cô.

Trước bàn làm việc của An Nhiên, rải rác rất nhiều tư liệu hình ảnh, có chút là thẻ của cửa hàng xe hơi, còn có chút là hình ảnh tuyên truyền trang sức, thậm chí còn có sách tuyên truyền của nhà trẻ.

Ngón tay Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng lướt qua.

Cứ như thể làm như vậy là có thể xoa dịu An Nhiên, có thể xoa dịu quỹ đạo cuộc sống của cô.

An Nhiên bừng tỉnh.

Cô còn hơi mê mang, trong thoáng chốc không rõ bây giờ là buổi sáng hay buổi chiều, là thật hay ảo, cô chỉ ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, môi đỏ mọng nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: “Hoắc Doãn Tư.”

Hoắc Doãn Tư tùy ý lật những hình ảnh kia của cô.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô: “Cố Vân Phàm có con trai ư? Có phải nhãn hiệu tã giấy của con trai ông ta cũng do cô chọn không?

An Nhiên nhìn theo tay anh.

Đó là cô chọn trường cho Lâm Hi, nhưng bây giờ không cần nữa, cô đã quyết định quay về thành phố H.

Cô vỗ mặt làm cho mình tỉnh táo: “Tổng giám đốc Hoắc tới tìm Tổng giám đốc Cố?”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu hoắm.

Một lát sau, cậu “Ừ” một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài...

An Nhiên ngẩn ngơ một lát, điện thoại vang lên, cô nghe thấy giọng Cố Vân Phàm phía bên kia: “An Nhiên, đem hai ly cà phê vào đi, tôi và Doãn Tư đã lâu không gặp, định tâm sự một chút, lát nữa cô cũng tâm sự đi!”

Bên kia Cố Vân Phàm dùng loa ngoài.

An Nhiên bị bệnh, hôm nay lại bị Cố Vân Phàm và Lý Tư Ỷ đâm sau lưng, cô cũng rất khó chịu.

Cô đúng là có thể đâm trở về.

Nhưng cô không thể mất công việc này, có lúc đâm lại Lý Tư Ỷ không sao, nhưng cô không thể khiêu khích quyền uy của Tổng Giám đốc Cố, vì thế cô pha cà phê đi vào, nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Cố, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày để đi khám bệnh.”

Cố Vân Phàm chưa trả lời.

Hoắc Doãn Tư đã đứng dậy, cậu khẽ nói: “Tôi để thiệp mời ở đây, nếu chú Cố có thời gian thì đến tham dự!”

Nói xong cậu lập tức rời khỏi!

Cố Vân Phàm cũng không để An Nhiên tiễn cậu, khi người đi rồi, ông ta uống một ngụm cà phê rồi nói: “Là sinh nhật của thằng nhóc này, cậu ta mời tôi qua đó, cô có muốn đi không, kiến trúc nhà họ Hoắc khá đẹp, tôi dẫn cô đi mở mang tầm mắt.”

An Nhiên thản nhiên: “Tổng giám đốc Cố có thể mang cô Tư Ỷ theo.”

Cố Vân Phàm thưởng thức cây bút vàng trên tay, không lên tiếng, đời này ông ta không định kết hôn, thực ra ở cùng một chỗ với Lý Tư Ỷ quả thực là tạo nghiệp, ông ta lớn hơn cô ấy nhiều như vậy.

Không phải là chưa từng đề cập đến việc chia tay.

Nhưng chia tay mới được hai ngày lại lăn đến trên giường nên chẳng thể nào chấm dứt được.

Chơi với nhau đến khi chán mới thôi!

An Nhiên biết suy nghĩ của ông ta, mặc dù cô không thích tính nhõng nhẽo của Lý Tư Ỷ, nhưng cô luôn cảm thấy rất tiếc cho người này... Với điều kiện của cô ấy thì quen ai cũng được, nhưng lại cứ quen với Tổng Giám đốc Cố, bạn gái của Tổng Giám đốc Cố không có một tá cũng có nửa tá. Đã vậy còn không có danh phận, Hoắc Doãn Tư lại đây thì Lý Tư Ỷ lại trốn đi.

An Nhiên không xen vào việc của người khác, cô đi ký đơn rồi chuẩn bị đến bệnh viện.

Nhưng mới đi ra khỏi tòa nhà Cố Thị,

Một chiếc Bentley màu trắng dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, là gương mặt chín chắn đẹp trai của Hoắc Doãn Tư: “Lên xe đi, tôi chở cô đến bệnh viện!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK